Browsing "Bài đăng cũ hơn"

Home » THƠ TÌNH

MỘT THỜI TUỔI TRẺ


(Thương tặng Các Bạn NS-CS-NS Đoàn NT Tuổi Trẻ- TPHCM, trên chuyến du lịch Vịnh Hạ Long)
Tình cờ gặp lại ảnh xưa
Thời gian qua vội sớm trưa bay vèo
Một thời ký ức còn neo
Vào sâu tâm trí không nghèo tuổi xanh
Chung thuyền các chị các anh
Hạ Long kỷ niệm ta dành tình yêu
Bên nhau những sớm những chiều
Vui buồn hờn giận trăm điều còn vương
Bắc Nam xuôi ngược nẻo đường
Gian lao khó nhọc lẽ thường mà vui
Bạn xưa nhìn lại ngậm ngùi
Thời gian cay nghiệt chôn vùi hồng xuân
Biển trời xúc cảm bâng khuâng
In vào con nước bước chân lữ hành
Thời gian thắm thoát trôi nhanh
Nghĩa tình sâu nặng sao đành phôi phai
Dẫu rằng mấy ngã chia tay
Trần gian lắm sự mấy ai vẹn tròn
Nàng giờ trách nhiệm chồng con
Chàng nhiều bổn phận hao mòn tình xưa
Hồng son chung cảnh nắng mưa
Một thời ngang dọc sớm trưa không nhòa
Lắng lòng màu tóc giao thoa
Làn ranh xanh bạc con đò sắp đưa
Vẫn rằng nhớ kỷ niệm xưa
Dẫu đời giông bão đẫy đưa phiêu bồng
Tình thương Tuổi trẻ son hồng
Vui buồn vẫn mãi nặng lòng hành trang.
21.3.21

CHIM CU

 


Nhà tôi nuôi một chim cu
Xế trưa nó cứ rù rù ghét ghê

Sáng thời dựng đứng nghô nghê
Ngóc đầu đòi hót chọc quê...cái lồng

Bực mình tôi muốn thả rong
Để cho nó chạy tòng ngòng xem sao
Nhưng sợ nó ẫu vượt rào
Cạnh bên cạm bẫy hố hào giếng hoang

Chim cu giở thói hoang đàng
Công tôi nuôi dưỡng họ phang sao đành
Ghét giờ nó cứ lanh chanh
Định nhờ ai khéo dỗ dành nhận nuôi

Chim cu chính chủ của tôi
Nhưng giờ tôi chán tự nuôi chim mình
Van nài lòng tốt ai xin
Tôi cho phức mắt bực mình ...chim cu.

CHUNG LOÀI NHÂN SINH



( Tình cờ gặp người bạn trong trại tâm thần thủ đức. Ảnh thật , người thật.)
***
Tình cờ gặp lại bạn xưa
Lường sao cho hết nằng mưa sự đời
Ngày nào ta bạn rong chơi
Sân chùa thuở ấy... lá rơi vẫn còn

Cà phê ta bạn cùng ngon
Thuốc thơm ta gởi bạn còn phun mây
Sao giờ gặp gỡ chỗ này
Bạn trông khác lạ ta đây không ngờ

Nghẹn ngào giây phút tình cờ
Ta thì đủ tỉnh bạn giờ ngu ngơ
Lệ lòng ngập lụt câu thơ
Tràn dâng vỡ toạt bến bờ nhân sinh

Trời cao không vẹn chữ tình
Đất dày không chở được nghìn nỗi đau
Tìm đâu tình bạn ngày nào
Tìm đâu một buổi tương chao sân chùa

Dúi vào tay bạn quà mua
Trách trời sao nỡ cợt đùa nỗi đau
Nhìn bạn ta bỗng nghẹn ngào
Nhìn bạn rưng rức lệ trào khóe mi

Mọi người giục ta nói đi
Chỉ còn chết đứng biết gì thốt ra
Ngậm ngùi giọt mặn rưng sa
Giấu người ta khóc lệ nhòa tình thương

Chia tay ta bạn đôi đường
Bầu trời chung bóng chia vườn trần ai
Lệ lòng hòa chảy đắng cay
Thương ta hay bạn mấy ai tỏ tường

Nợ trần phía trước còn vương
Nợ tình còn lắm bụi đường thế gian
Thấy người hết muốn đa đoan
Thấy đời như một vết son môi mềm

Thoa vào sáng chói đẹp thêm
Chùi ra bỗng chốc xinh tìm đâu ra
Ngày sau như ánh trăng tà
Biết mây che khuất hay là sáng trong

Chia tay bạn bước đau lòng
Vào nơi u uế sực nồng lạnh tanh
Ngoảnh đi lê bước chòng chành
Chân chì nặng trĩu sao đành thong dong

Tạ từ nhủ với tấc lòng
Chữ tâm chữ thiện gắng công vun bồi
Thương người như thể ta thôi
Như ta với bạn chung loài nhân sinh.

NÀO TA CÙNG.....CHÍCH



Tớ đi một vòng
Xóa ba trăm nick
Nhà phây cũng thích
Giờ quá rộng rồi

Bạn muốn đứng ngồi
Nhà tui chứa đủ
Chỉ là khoai củ
Tạm đủ dùng nha

Cà phê với trà
Lúc nào cũng có
Nhà không con nhỏ
Chẳng chó kêu la

Ghé chơi bạn già
Bàn qua thế sự
Tình phây đủ thứ
Nam nữ rất nhiều

Mình quá tuổi iu
Ngắm nhiều mắc cỡ
Chán cơm thèm phở
Ngon dở cũng từ

Rượu trà có dư
Ta cười thế sự
Tình mây quá dữ
Tích trữ tào lao

Thôi kệ ai nào
Mình vào tâm sự
Tưng tưng loạn ngữ
Say chữ mới vui

Bắt cá nướng trui
Ngọt bùi vài xị
Hết rượu ta nghĩ
Không chỉ chọt ai

Cho xỉn lăn quay
Men cay một lít
Nào ta cùng chích
Xị lít mồi tươi
Uống cho lệ khóc môi cười
Cho quên chăn gối trách người....nợ ta.

TRĂNG GẦY



(Kỷ niệm 20/3 ngày hạnh phúc)
Ngày này nắm ấy phải đâu xa
Tôi dắt dìu em dưới trăng ngà
Xuyên qua kẽ lá em thầm bảo
Ngượng ánh trăng vàng lẽn nhìn ta
Anh nhớ gì không cũng tháng ba
Hôm nay hạnh phúc chúc muôn nhà
Có tình ta đó luôn trọn vẹn
Ước hẹn ngày sau chẳng cách xa
Em khẽ miệng cười mắt môi xinh
Vốc cạn khuôn trăng dậy men tình
Chếch choáng hàng cây về quên lối
Tình ngấm say rồi tối phiêu linh
Ngọn gió vô tình thổi đu đưa
Vòm lá trên cao vén rèm thưa
Vài ba chiếc lá buồn rơi rụng
Lòng chợt lao xao sợ duyên thừa
Em véo vào tôi thức nỗi đau
Nhìn chi cho lắm mắt dạt dào
Em ghen với cả trăng vàng ánh
Hằng nga đem sánh với muôn sao
Đâu ngờ hạnh phúc biết đổi trao
Trăng xinh ngày ấy cũng nhạt nhàu
Còn chăng đêm tối buồn hoang lạnh
Hàng cây xanh thắm biến nhà cao
Tôi lại lần về góc yêu nhau
Nhìn ánh trăng xưa thắt nghẹn ngào
Hàng cây năm cũ còn đâu nữa
Một góc hồn quê đổi thay mau
Duyên quê một thuở thành kỷ niệm
Em về đêm ấy lịm hồn trăng
Hoá đôi cánh trắng giàu sang của
Gột rữa phèn chua bỏ nhọc nhằn
Nép góc triền đê nhìn xe hoa
Chúc mừng hạnh phúc của người ta
Xe sang đưa đón mừng vui lắm
Muối mặn bờ mi xót nhạt nhoà
Mừng ngày hạnh phúc của ai đây
Khi cả trần gian vui lắm thay
Riêng tôi ký ức buồn vô tận
Nhớ lá rèm thưa tối trăng gầy
20.3.21

CÓ THỨ TÌNH...

Có thứ tình mãi cất giấu trong tim
Cứ lặng im chôn nỗi niềm ray rức
Vì thốt ra cảm xúc nơi lồng ngực
Của tim yêu trở thức ngược trên đầu

Đổi hai chiều sự thể chẳng biết đâu
Thương lý trí muốn trở sầu phía dưới
Còn tim yêu ngự trên đầu tức tưởi
Tranh dành nhau trên dưới chẳng thuận hoà

Có thứ tình suốt đời chẳng nói ra
Trong tiềm thức mãi ngân nga canh vắng
Như tiếng ve trong đêm hè dai dẳng
Vang bên tai cay đắng của trần tình

Kỷ niệm nào nơi quá khứ lung linh
Nhắc khẽ ta kẻ bạc tình ký ức
Cỏ cây ơi ta không loài vô thức
Bóng hình em trong lồng ngực u hoài

Ước một ngày tay ấy được kề tay
Dù hơi ấm không đủ dài xa vắng
Nhìn nhau thôi dưới trời mưa rơi nặng
Đủ tri âm ta mến tặng ngọc ngà

Nhưng bao giờ đời sẽ hết chia xa
Cho mơ ước chung ẩm trà hiện tại
Có thứ tình ẩn trong tim tê tái
Như từ tâm vang mãi tiếng chuông chiều
19.3.21

NGỘ NHẬN

 

Sáng nay có một cô nàng
Cỡi trên chiếc xế cà tàng ghé vô
Tui còn trong giấc mơ hồ...
Bận đêm phây-bút chọc cô chưa chồng

 Bỗng nghe có tiếng vang trong
Vẳng ra ca thán nỗi lòng khuất sâu
Anh ơi...em đã có bầu...
 Anh ra nhận lấy đợi lâu em buồn

 Í trời...như quả đấm chuông
Vọng vô tim óc quay cuồng lỗ tai
Bình tâm nhớ lại tháng ngày
Tình mình biếu, tặng trang đài... có... không?

 Sao giờ có chuyện chẳng mong
Bà con biết được là xong Vô Thường
Đầu năm dồn dập tai ương
Mình đâu "tạm ứng" giờ trương "quả bầu"?

 Bần thần tui kéo giờ lâu
Lòm còm ngồi dậy xem "bầu" to chưa
Lẽn nhìn qua bóng song thưa
Thấy một cô ả "bưỡi" vừa nhô cao

 Chết rồi... ả nói thiệt sao
Nửa quen, nửa lạ cô nào vậy ta?
Lòng lo... chưa vội bước ra
Bỗng nghe ả gọi như gà gáy trưa

 Anh ơi thức dậy hay chưa
Bầu anh không nhận tui chừa...ăn sao?
Buồn, lo, bực bội dâng trào
Định ra tui quát im nào...miệng trâu. 

 Nghĩ mình quân tử đã lâu
Làm gì có chuyện gởi "sầu" cho ai
Tháng nào tui cũng ăn chay
Nếu không thì đã bạt tay cái mồm

 Ác lòng nghĩ vậy cho xôm
Ả thời đâu giống tép tôm thăm rồng
Thôi thì ra đại cho xong
Có, không thì cũng mở vòng oan khiêng

 Dẫu đời còn lắm đảo điên
Nhưng mình không có sợ phiền chi ai
Thấy tui cô ả khôi hài
Hôm anh đã dặn đôi ngày nhớ không?

 Í trời... cô bán hàng rong
Mấy ngày tôi đã chờ mong... trái bầu
Nhưng mà tui chẳng thấy đâu
Sơn hào hải vị tui nào thích ăn

 Nụ cười khoe sún mấy răng
Cô nàng vui vẻ lăn xăn gởi bầu
Bộ nhầm "tâm sự" ấy sao
Mà không ra lấy em chào lâu ghê 

 Cám ơn cô bán chợ quê
Rau xanh, bầu, bí ê hề trên xe
Tưởng bầu "tâm sự" ai dè....

Biết là ngộ nhận khỏe re...Vô Thường.
16.3.21

MÌNH ĐỪNG QUEN EM NHÉ!

 

Mình hãy cứ là người dưng em nhé
Không biết buồn chia sẻ bóng hình nhau
Để nỗi đau không vịn cớ xen vào
Nụ hôn ấm gởi trao hoàng hôn xuống 

 Hãy là người dưng trong mỗi tình huống
Để xuân hồng hay sương xuống chiều đông
Mặc cho ve ngân não nuột trong lòng
Hay thu chết lá thong dong tơi tả

Là người dưng giọt sầu không lả chả
Không biết buồn rỉ rả bởi lời yêu
Những đêm sầu trăn trở với cô liêu
Cũng vô nghĩa dẫu có nhiều hờn dỗi

 Là người dưng mình không cần gian dối
Để làm gì đâu phải mối tình si
Gởi trao nhau lời tình ý làm gì
Trên hư ảo mấy khi tình đỏ chói

 Là người dưng con tim đâu biết nói
Không biết buồn đau nhói lúc chia tay
Vu vơ không gặm nhấm vết thương dài
Khi dương thế ta mãi người xa lạ 

Ta không đau khi mỗi lần vấp ngã
Không trách hờn lúc vội vã qua mau
Những nụ cười hờ thay thế nỗi đau
Và mộng tưởng chuốt trau lời yêu dấu 

 Là người dưng đâu cần em hiểu thấu
Tháng ngày buồn ta chôn giấu niềm riêng
Không người yêu để hờn trách ưu phiền
Và mãi thế khoảng trời riêng ta nhé

Là người dưng hãy lướt qua lặng lẽ
không cần buồn san sẻ chút tình thơ
Là người dưng cho mãi đến bao giờ
Em áo trắng mộng mơ trong hạnh phúc

TRÁI VÚ SỮA

Trái vú sữa nầy ngẫm cũng hay 
Trời sinh to bóng lại căng đầy 
Tròn nhô như trái thì xuân chín
 Ướm thử ni đầy kín bàn tay 

Xoa nhẹ ngoài da biết mỏng dày
 Lăn tròn lơi lã chốc mềm ngay 
Mở cuống xem qua nhầy nhựa sống
 Như suối non bồng nóng đục trong 

Khẽ nhẹ môi nồng chỗ suối nông 
Giếng tiên khơi giọt sống mát lòng 
Giây phút ngất ngây dòng vú sữa 
Lâng lâng lan tỏa...giữa đêm đông 

Ai thử nếm rồi dù bão giông
 Một quà tròn to chưa thỏa lòng 
Phải thời hai quả không nuối tiếc 
Mới biết trái trần có tuyệt không.

NGỦ ĐI EM

Gió se lạnh thổi buồn qua song cửa
 Mây lững lờ biếng tựa giữa thinh không 
Gọi châu sa lất phất ngấm cô phòng
 Trời đa cảm cũng khơi dòng ngấn lệ 

Sầu vậy đó thôi nhé em mặc kệ 
Đừng buồn chi cho ướt lệ mi gầy 
Nơi cô phòng hơi ấm có anh đây
 Xua giá lạnh bằng men say tình ái

 Ngủ đi em buông lơi hồn trống trải
 Lời ru yêu ngấm mãi ngập đáy lòng
 Ngọc kề môi như thuyền nép bến sông 
Dù rất nhẹ thỏa chờ mong năm tháng 

 Anh sẽ hát xua tan buồn dĩ vãng
 Bài tình yêu bãng lãng áng mây hồng 
Điệp khúc tình ru ấm cả mùa đông 
Hãy cảm nhận say giấc nồng em nhé

 Đừng suy tư buồn lo qua xuân trẻ
 Giữ sáng trong như còn bé tí ti 
Áo hững hờ bừng sáng cả hồn thi
 Anh rung cảm nghĩ điều chi nông nỗi

 Nhưng yêu em thật lòng không gian dối
Mong được ru trong mỗi tối say nồng
 Để thiên thần vào giấc điệp thong dong 
Khép mi lại anh thấy lòng say đắm 

Ngủ đi em vô tình cho anh ngắm 
Làn da xinh tươi thắm cả đêm buồn
 Khép mi gầy là đóng cửa hoàng hôn
 Là tất cả những tủi buồn tan biến 

Em đã say vào miên trường thánh thiện 
Lời ru anh cũng thô thiển lạc loài 
Lặng im tìm mi khép cửa thiên thai 
Nụ hôn ấm trộm trang đài an giấc

HỌA BAN TRẮNG

(Nhân xem bài báo BS tắc trách trong việc bó bột khiến cô gái xinh xắn, học giỏi bị cưa chân) 

Thương em Cô Gái vùng cao 
Như hoa Ban trắng ngạt ngào mùa xuân 
Đau lòng rừng núi bâng khuâng 
Vị thơm ché rượu tiệc ngừng dỡ dang 

Nở hoa nơi chốn bạt ngàn 
Xinh tươi học giỏi buôn làng ngợi khen
 Cuộc đời bỗng chốc rối ren 
Phận người đổi trắng thay đen trêu đùa

 Lương y chữ thiện còn thua 
Cớ sao lại để chuông chùa ngân tâm 
Âm buồn lắng đọng trăm năm 
Vào trong hoa trắng dập bầm nhuỵ thơm

 Thương em tai hoạ sớm hôm 
Nàn đâu phải lớn mà ôm nặng đầu
 Lương tâm áo trắng ở đâu 
Cớ sao lại để nỗi sầu buồn gieo 

Thương người những lúc hoạn treo 
Chữ tâm chữ thiện không nghèo khiết thanh 
Nên rằng quý Chị quý Anh 
Đã màu áo trắng học nhanh chữ Từ 

Đèo bồng thói xấu tật hư 
Hám danh tham lợi bỏ trừ hiền dân
 Nhìn vào tiền túi phân cân 
Lương tâm trách nhiệm thấy cần ban cho 

Lương y như bác đưa đò
Giúp người qua bến không đo dặm đường
Mới là sống thật tình thương 
Xứng danh Từ Mẫu lẽ thường nhân tâm

 Nguyệt soi giữa độ trăng rằm 
Xám mây đáng trách âm thầm phũ trong 
Thương em ngụp lặn giữa dòng 
Lương y tắc trách đừng mong thành người.

THƠ-CUỐI HOÀNG HÔN

Mấy lâu rồi ta chẳng muốn làm thơ
 Khi xuân đến hửng hờ bên song cửa 
Hoa trần gian nở đầy vài hôm nữa
 Xuân Hạ buồn chen giữa tiết giao thoa 

Chợt đâu đây thấy hình ảnh co ro 
Xương gầy guộc xơ thân Cò cô lữ
 Xuân vui chăng trần gian già xuân nữ
 Gầy tảo tần đong đếm chữ cần lao 

Mẹ già ơi gánh nặng chốn nơi nao 
Tôi bất chợt nghẹn ngào trong gió lạnh 
Khóc người chăng...mưa không rơi không tạnh
Nén niềm đau canh cánh đọng xuân buồn

 Sức đã tàn hơi mòn chỉ treo chuông 
Già bó gối lần cội nguồn sự sống 
Bán tàn hơi nuôi dạ dày trống rỗng 
Tóc bạc màu xao động mấy đầu xanh 

Người bạc tiền thể như lá vườn chanh
 Kẻ túng thiếu đời trao dành đau khổ 
Xuân ơi xuân ban cho già một rổ 
Đắt hàng rau tết bớt khổ thân tàn 

Chẳng họ hàng không máu mủ vô can 
Sao xúc động lệ ràng mi rưng mắt 
Ta thương ta cũng đắng cay sấp mặt 
Hay thương người lây lất... cuối hoàng hôn
15.3.21

HẠ VỀ

Hạ về rồi anh sợ lắm tiếng ve 
Vọng nức nở trên tàng me cao khuất
 Khóc trần gian bao mối tình u uất 
Đã chia tay dù thề rất chung tình 

Tiếng ve buồn xa vẳng nghe chát đinh 
Vang đâu đó gọi si tình thức tỉnh 
Anh bỗng lo chuyện đôi mình thầm kín 
Sợ ngày mai em tính chuyện thay lòng 

Bởi ánh vàng len lén vọi qua song 
Khi phơi tóc em phải lòng nắng hạ 
Hanh hao thôi sao diệu kỳ đến lạ 
Nắng say em hôn má mỗi ban chiều 

Tia nắng vàng hạnh phúc quá liêu xiêu
 Vui nhúng nhảy hai bóng nhiều ân ái 
Sao không lo mỗi lần tóc em chải
 Đỏ thêm môi má thắm trải hương nồng 

Dẫu mấy buồn mắt không thể rời song 
Cầu đâu đó cơn gió giông ập tới 
Khung cửa quen bỗng đóng ầm khấp khởi
 Gió yêu anh gió ghen với người tình

 Hạ về rồi nắng vọi dáng em xinh 
Nắng mơn nhẹ trao tình khi qua phố 
Hôn môi thơm làm sao anh chẳng sợ 
Mất người yêu... tan vỡ mỗi sang hè

ĐÊM XUỐNG

(Ảnh minh hoạ) 
Đêm rơi xuống ánh huyền dâng trên ảo
 Anh vào mây trộm nhìn áo em thưa 
Người lạ ơi em xinh mấy cho vừa
 Anh bối rối ánh mắt thừa hổ thẹn 

Áo mong manh như chưa từng nguyên vẹn
Ghét người may khéo bóp nghẹn gia tài 
Hay tại trời tạo hình dáng ô mai
 Sao bức tử cả lâu đài trên áo

 Nhỏ duyên ơi bầu trời đang tạnh ráo 
Xinh nhiều chi cho dậy bão tim sầu
 Khép mi mềm che tối cả đêm sâu
 Đèn kiêu hãnh trên nguyệt lầu vụn tắc

 Lẽn nhìn thôi trong khuya buồn hiu hắt
Thích áo ai tim se sắc nỗi lòng 
Xinh bao giờ em mới hết thôi không
 Cho mềm yếu vơi đáy lòng anh hết 

Thương áo ai ước một lần trắc nết
 Được gần nhau mượn áo dệt thơ tình 
Trắng Trong màu càng tô điểm em xinh 
Duyên mãi thế chuyện chúng mình... trên ảo

THÁNG BA BUỒN

Tin nhắn rằng tới mùng tám tháng ba 
Thấy anh chúc mọi nhà vui yên ấm 
Phụ nữ đáng yêu và trân trọng lắm 
Vậy quà gì anh định nhắm tặng em 

Anh phương này buồn lắm mỗi nhá nhem 
Trời thêm tối trăng chẳng thèm lui tới 
Em thích gì làm sao tay anh với 
Huống chi xa ngóng đợi kẻ phương này 

Số em nè anh chuyển khoản...ô hay 
Thời công nghệ sao anh tài khờ thế 
Quý tháng ba làm cho tôi mặc kệ 
Từ thiện thôi nếu như dễ bị lừa 

Tự hỏi mình chuyển cho ấy được chưa 
Tâm bối rối bụng đủ vừa nghi ngại 
Nhưng hôm nay quả là ngày trọng đại 
Để ngày mai sẽ còn lại muộn màng 

Người nhận quà tôi còn lại hoang mang 
Mở danh sách tên của nàng đã cắt 
Người đổi thay như lá xoay trước mặt 
Lời cám ơn cũng chuyện vặt... xa vời 

Nhưng với đời tôi sẽ mãi vậy thôi 
Vẫn chung thuỷ không đổi dời suy nghĩ 
Bướm với hoa tháng ba nghe buồn nhỉ 
Tâm vẫn hoài trân quý vạn loài hoa

NGƯỜI TA NÓI...

(ẢnhTừ thiện bình phước)
Người ta nói vào yêu bao nhiêu tuổi
 Lúc giận nhau cũng giống buổi ban đầu
 Có nghĩa là mắt nặng trĩu quầng sâu 
Tóc nhuốm bạc trên mái đầu xanh thắm 

Tâm trạng vui hay buồn đều giống lắm 
Nửa chia tay nửa mong ấm môi kề 
Sáng quyết lòng chia hai ngã thành quê 
Chiều đổi ý thôi mình huề đở nhớ 

Nhưng đó là chuyện yêu đương trắc trở 
Của hồng xuân đang hớn hở hương nồng
 Đâu như Thường giờ lở mộng bến sông 
Trông chiều muộn đâu dám mong ngược gió

 Khổ thân Vô tình yêu thương còn đó 
Như màu tim luôn đỏ buổi ban đầu 
Hết giận hờn cho ráo hoạnh mưa ngâu 
Cho dang dở vơi trũng sầu đáy mắt 

Tim nhớ ai nỗi buồn trăm khoảnh khắc
Như lam giang dỗi nước mắt tâm hồn 
Hết giận hờn cho buồn bả vùi chôn 
Vào quá khứ nhé hiền thôn xinh xắn 

Anh hứa nhiều lỡ lên cơn mưa nắng 
Mãi thương em không trao tặng giận hờn 
Sáng vui cười sẽ xinh xắn nhiều hơn 
Chiều quên mất lại tủi hờn như cũ 

Người ta nói khi vào yêu tim ngủ 
Vạn lần ngu mà tự chủ khôn rằng 
Từng trải rồi đâu như gió với trăng 
Vậy mà cứ mãi nhọc nhằn xin lỗi 

Huề nhé yêu lần cuối cùng sám hối 
Chẳng đùa đâu thề không dối hai lời 
Nhỏ gượng cười tim tôi hát à ơi 
Nhưng nay chắc... đã hết thời bài vở 

Người ta nói khi yêu đến làm vợ 
Đường gian nan bở ngở đến tận cùng 
Xa hay gần đều có một điểm chung 
Năng giận dỗi sẽ mịt mùng phía trước 

 Người ta nói khi yêu là muốn bước 
Đến hôn nhân cho mơ ước vẹn nguyền 
Nhưng dỗi hờn chắc theo mãi tình duyên 
Vì hương lửa nhốm trên thuyền ngược sóng 

Như hôm nay lên phây buồn mong ngóng
Người yêu đâu sao lạnh trống như tờ 
Để anh buồn thả nỗi nhớ vu vơ 
Người ta nói... yêu dại khờ là thế

NHỚ EM CÔ GÁI MIỀN TÂY

(Chân cầu Cổ Chiên trong chuyến đi thực tế viết kịch bản truyền hình) 
Chiều buông xuống chân trời dâng ráng đỏ
Anh giã từ hương cỏ dưới triền sông 
Biết rằng đi sao lòng chẳng đặng lòng 
Chân lưu luyến cổ chiên dòng kỷ niệm 

Nhớ về em gái miền tây ngọt lịm 
Da trắng bông trong áo tím sen hồng 
Tóc đen dài tha thướt bước thong dong 
Em đã nhốt cõi lòng anh nơi đó 

Đường về xa chân trời dần mờ tỏ 
Nặng đôi chân dù chưa ngỏ duyên tình 
Em dịu hiền giữ chân bước phiêu linh 
Phù sa đỏ đã thắm tình cô lữ 

Anh về xa nhớ miền tây quyến rũ 
Áo bà ba em gìn giữ quê nhà 
Yêu chuyến phà thương bến nước gốc đa 
Hình ảnh ấy sẽ mãi là kỷ niệm 

Tạm biệt nhé nước dừa xiêm ngọt lịm 
Tàu lá xoay tung lưỡi kiếm ngang trời 
Thương miền tây trong đó có em tôi 
Lưu luyến mãi dáng rạng ngời xuân nữ