
HOẠT CẢNH (Hồi tưởng)
Sơn, Long, cùng Thảo Mi lúc còn nhỏ, ba người chơi trò đám cưới rước dâu, Sơn kiếm một vòng hoa đội lên đầu cho Thảo Mi bắt giả làm cô dâu, sau đó bắt Long làm chú rể , rồi hai người cùng qùi xuống cúi đầu lạy tạ nhau, Sơn đứng chứng kiến vẽ thích thú...Kỷ niệm xa xăm nhập nhoà hiện về trong trí nhớ rồi nhanh chóng qua đi trả Sơn về với hiện tại…
CẢNH 1 : QUÁN CÀ PHÊ SANG TRỌNG
SƠN : (Ngồi tự sự)Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà bây giờ chỉ còn là hoài niệm, Thảo Mi đã rời xa ghế nhà trường vì sự mưu sinh nghiệt ngã, Mình và Long phải vất vã lắm mới cầm được xuất học bổng trong tay, Ngày mai nơi đất khách quê người mình phải sống ra sao khi khó khăn vẫn còn đang ở phía trước? Rồi đây mình sẽ phải đặt chân lên những dãy đất hoang sơ ở tận cùng trái đất, hay sảy bước chân cô độc trên những sườn núi quanh năm tuyết phủ, làm bạn với bước chân khô rát là những cây hoang dại chưa ai đặt tên, có những loài hoa chưa một lần thấy mặt, Mình khảo nghiệm để mang lợi ích đến cho con người hay trải nghiệm cuộc đời để đo lường gian truân vất vã?Dù sao chăng nữa mình cũng phải là một nghiên cứu sinh chăm chỉ, một nhà khoa học tương lai mang lợi ích đến cho con người, Nhưng khó khăn lớn nhứt của mình không phải là những gian truân vất vả mà chính là lúc phải chia tay… với người mình yêu thương… Mi sẽ nói gì?Có lẽ cô ấy sẽ khóc thật nhiều…và mình chưa biết phải làm sao cho trọn Nghĩa vẹn tình trong ngày xa cách…(Sơn thở dài đưa tay lên trán đầu hơi nghiêng xuống bàn, Long từ ngoài bước vào…)
26.12.11



