Kịch Bản Sau Cơn Bão-Vũ Chí Thanh Tiếng Vọng Vô Thường 26.12.11 No Comment





HOẠT CẢNH (Hồi tưởng)
Sơn, Long, cùng Thảo Mi lúc còn nhỏ, ba người chơi trò đám cưới rước dâu, Sơn kiếm một vòng hoa đội lên đầu cho Thảo Mi bắt giả làm cô dâu, sau đó bắt Long làm chú rể , rồi hai người cùng qùi xuống cúi đầu lạy tạ nhau, Sơn đứng chứng kiến vẽ thích thú...Kỷ niệm xa xăm nhập nhoà hiện về trong trí nhớ rồi nhanh chóng qua đi trả Sơn về với hiện tại…

CẢNH 1 : QUÁN CÀ PHÊ SANG TRỌNG
SƠN : (Ngồi tự sự)Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà bây giờ chỉ còn là hoài niệm, Thảo Mi đã rời xa ghế nhà trường vì sự mưu sinh nghiệt ngã, Mình và Long phải vất vã lắm mới cầm được xuất học bổng trong tay, Ngày mai nơi đất khách quê người mình phải sống ra sao khi khó khăn vẫn còn đang ở phía trước? Rồi đây mình sẽ phải đặt chân lên những dãy đất hoang sơ ở tận cùng trái đất, hay sảy bước chân cô độc trên những sườn núi quanh năm tuyết phủ, làm bạn với bước chân khô rát là những cây hoang dại chưa ai đặt tên, có những loài hoa chưa một lần thấy mặt, Mình khảo nghiệm để mang lợi ích đến cho con người hay trải nghiệm cuộc đời để đo lường gian truân vất vã?Dù sao chăng nữa mình cũng phải là một nghiên cứu sinh chăm chỉ, một nhà khoa học tương lai mang lợi ích đến cho con người, Nhưng khó khăn lớn nhứt của mình không phải là những gian truân vất vả mà chính là lúc phải chia tay… với người mình yêu thương… Mi sẽ nói gì?Có lẽ cô ấy sẽ khóc thật nhiều…và mình chưa biết phải làm sao cho trọn Nghĩa vẹn tình trong ngày xa cách…(Sơn thở dài đưa tay lên trán đầu hơi nghiêng xuống bàn, Long từ ngoài bước vào…)

LONG : Anh Sơn, Anh đang nghĩ gì mà không biết em đến vậy?
SƠN : Cậu đến rồi đấy à?
LONG : Có phải là anh đang nghĩ đến Thảo Mi phải không?
SƠN : (Gật đầu)Đúng vậy!
LONG : Ngày mai Anh em ta sẽ phải trải qua ngàn dặm bôn ba gian lao vất vả, anh không nên để chuyện tình cảm làm cản trở việc học của anh.
SƠN : (Đưa tay gãi đầu)Còn bụng dạ nào để ý đến học hành gì nữa.
LONG : Anh yêu Thảo Mi nhiều đến như vậy sao anh Sơn?
SƠN : Thảo Mi là người con gái rất đáng thương, anh thật sự rất yêu quý Mi, Nhưng không biết Mi có trông thấy vết thương thầm kín trong lòng của anh không…Vì vậy khi sắp cất bước ra đi…
ĐẢO NGŨ CUNG
Tâm trạng của anh
Bỗng trào dâng man mát nỗi buồn
Cảm nhận lần nầy đi xa
Lành ít dữ nhiều cho hai ta
Nên anh ngồi ở nơi đây
Mà tâm trí lo nghĩ chuyện xa vời
Nhớ lại thuở xa xưa một thời
Chúng ta có quãng đời thần tiên
LONG : Chuyện đã xa xưa
Vậy mà anh vẫn còn giữ kín trong lòng
Anh quả là người Nghĩa tình
Hai người thật là xứng đôi
Ngày tháng nơi xứ xa
Mình cố công học tập cho nên người
Để ngày trở lại quê mình
Không phụ công người chờ mong
SƠN : Anh hiểu con người Thảo Mi
Tuy không có nét đẹp dịu dàng
Nhưng lại là một người đàng hoàng
Sắc nhìn cao sang tao nhã
Anh mong cho ngày tháng trôi qua lặng lẽ
Để sớm ngày trở về cố hương
Bên cạnh người anh yêu thương
Sớm chiều xây đắp tình thương(Dứt)
LONG : (Nói) Mi đã làm cho anh thất điên bát đảo.Thôi được rồi, dù anh không nói ra em cũng biết là anh rất yêu mến Thảo Mi. Nếu anh một lòng yêu Mi thì hãy cưới cô ấy làm vợ…
SƠN : Chuyện hôn nhân đã sắp xếp sẵn, chỉ chờ ngày Anh du học trở về là sẽ làm đám cưới ngay thôi, nói thật cuộc đời này anh chỉ yêu có một mình cô ấy.
LONG : Anh hãy tạm gát qua chuyện yêu thương ấy đi, mà hãy chú
tâm vào việc học hành, đợi ngày trở về nước hai người sẽ mãi bên nhau có gì mà anh phải âu lo.
SƠN : Căn cứ vào việc học hành chăm chỉ của cậu, anh tin chắc việc
thi cử của cậu nơi xứ người không thành vấn đề.
LONG : (Mĩm cười)Ai như anh, coi cô vợ chưa cưới như của qúi vô giá
SƠN : (Nhún vai)Tôi đâu như cậu, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào mấy cuốn sách,vì thế chả có ma nào ưng làm người yêu của cậu.
LONG : (Bật lên cười)Không yêu thì không phải đau khổ.
SƠN : (Trả tiền đứng dậy nói)Thôi chúng ta về sửa soạn ngày mai
lên đường cho sớm.
LONG : Dạ, mình đi anh …(Cả hai rời khỏi quán)…
CHUYỂN CẢNH

CẢNH 2 : BÊN HIÊN NHÀ THẢO MI
(Thảo Mi thơ thẩn trên chiếc ghế dài tỏ vẻ u buồn…)
SƠN : (Bước vào)Thảo Mi, Em đến từ bao giờ vậy, chờ Anh có lâu không? Bộ em giận anh để cho em chờ phải không?
THẢO MI : (U buồn )Em đâu có giận anh
SƠN : Không giận mà sao mặt em bí xị thế này, Anh thấy em không được vui. Anh xin lỗi, vì bận thu xếp đồ đạt với cậu Long nên để Em chờ lâu! Thảo Mi em…
THẢO MI : Dạ!
SƠN : Em đẹp lắm, Anh yêu Em
THẢO MI : Em…Em cũng yêu anh, anh Sơn
SƠN : Thảo Mi em thật là đáng yêu, Anh yêu em nhiều lắm đến nỗi chính anh cũng không thể nào cảm nhận tình yêu ấy to lớn đến dường nào. Anh sẽ coi em như vợ hiền khi đi du học trở về chúng ta nhất định sẽ tổ chức một đám cưới.Thảo Mi em có thật lòng yêu anh không?
THẢO MI : Sao anh lại hỏi vậy?Anh ngốc thế, Anh không biết em yêu
Anh đến mức độ nào hay sao?
SƠN : Nhưng mà.
THẢO MI : Nhưng mà sao?
SƠN : Anh muốn tổ chức một đám cưới ở tại một nhà hàng thật lớn và sang trọng, mình nhất định sẽ mời hết tất cả bà con ở
đất sài Gòn này đến tham dự
THẢO MI : (Bật cười)Thời buổi này mà còn có người nói chuyện hoang
đường như anh của em ,Anh làm như mình giàu có lắm không bằng.
SƠN : Ờ…ờ thì mới đây nè anh nghe có một ca sỹ nói khi nào
cưới vợ , ảnh sẽ cho thu hình ngày đám cưới của anh để phát sóng đi toàn quốc cho bà con coi.
THẢO MI : Nhưng ảnh là người nổi tiếng, giàu có chỉ có ảnh mới có
khả năng đó thôi. Còn anh của em nghèo sợ nuôi vợ không nổi ngày hai bữa ở đó mà ngồi mơ ước viễn vông...
SƠN : Sống trên đời có ai lại không mơ ước những điều mình mong
muốn
THẢO MI : Thì em cũng mong cho anh đạt được như ý nguyện của anh.
SƠN : Nếu vậy thì dứt khoát em nhận lời làm vợ anh đi?
THẢO MI : Anh Sơn, chuyện tình yêu của hai ta hãy chờ ngày anh trở lại,
em vui vì từ nay đường tương lai của anh tươi sáng hơn.
KHÓC HOÀNG THIÊN
Em vui là vì qua bao tháng năm dài khó nhọc, đến nay nguyện ước sắp thành công…
Trên con đường Miệt mài đèn sách
Ngưỡng cửa tương lai bắt đầu rộng mở
Em vui mừng vì anh đậu thủ khoa
Học bổng cầm tay du học nước ngoài
Mộng tung hoành hồ hãi khắp đó đây
Đã toại thành thoả dạ chờ mong
SƠN : Đường công danh luôn gập ghềnh khó nhọc
Sẽ thăng trầm với muôn nỗi gian truân
Nhưng vì tương lai vì hạnh phúc sau nầy
Anh sẽ cố gắng vượt qua
Để ngày sau về lại chốn quê nhà
Niềm vui chan hoà vẹn tình ta
THẢO MI : (Nói)Em đang suy nghĩ…
SƠN : Em đang nghĩ gì?
THẢO MI : Về trình độ học vấn của em không thể so sánh với anh được
SƠN : Vì hoàn cảnh gia đình, em không thể tiếp tục vào Đại học
được, anh nghĩ với trình độ học hết Trung học của em là đủ
rồi.
THẢO MI : Anh à, theo anh em có phải là cô gái xấu xí lắm không?
SƠN : (Cười)Cả đất Sài Gòn này lại có người con gái xấu như em đây sao?
THẢO MI : Điều đó…biết đâu anh cảm nhận như vậy nhưng anh lại không tiện nói ra?
SƠN : Thảo Mi, đẹp hay xấu không hẳn là yếu tố quan trọng quyết định cho tình yêu, hơn nữa Em là cuộc sống là linh hồn của anh, Nếu không có em thì anh không biết mình phải sống làm sao…
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG


Dù ngày buồn theo anh
Qua tháng năm song hành mỗi bước chân
Rừng sâu thâm u tận cùng
Hay đô thành muôn màu rực rỡ
Thì lòng nầy không đổi thay
Thuỷ chung vững bền lòng Anh
Chỉ mong quê nhà thôn nghèo vẫn như ngày xưa
Thuỷ chung đợi chờ, Anh về sánh đôi tình ta
THẢO MI : Lòng thầm buồn Miên man


Đã biết yêu anh, em sẽ chung tình
Chờ đợi ngày mai xây đắp tương lai
Dù biết thời gian xa cách rồi từ hai phương trời
Ai biết rằng người không đổi vời
Nếu phải chia tay người phụ phàng
Vì em cô gái thôn quê trải bước chân anh
Khi công toại danh thành anh đành quên em


Có bao bóng hồng dáng ngọc đài trang
Mang hạnh phúc cho anh
VỌNG CỔ(CÂU 4)
SƠN : Không ! Mi ơi em không là cô gái quê lem luốt quanh năm cuộc sống tối tăm với đồng chua nước mặn, Mà em là bông lúa quê đang oằn trĩu hạt, như mùa xuân sang mang hạnh phúc đến muôn người…
Em là nguồn vui lẽ sống ở trên đời…
Ôi nhớ làm sao những ngày thơ ấu, những chiều tan trường cùng đùa giỡn dưới trăng(-)Ba đứa học trò nghèo cùng giả trò chơi, Em ngây thơ trong vai cô dâu mới,Thời gian trôi đi không làm tình ta thay đổi, mà theo tháng năm tình càng thắm thêm tình


THẢO MI : (Dặm)Nhiều người đàn ông, trước mặt người yêu thì thề thốt này nọ, sau lưng thì lại chạy đi tán tỉnh những cô gái khác.
SƠN : (Dặm)Em sợ sau này khi công thành danh toại, anh lại đem lòng yêu người con gái khác chứ gì? Em nên tin ở anh, anh chỉ yêu có một mình em thôi.
THẢO MI : (CÂU5 dứt hò)Những câu nói đầu môi nhẹ nhàng êm ái, em đã từng nghe qua nhiều đêm ướp mật trăng thề…
Trong vòng tay anh với hơi ấm lan toả vỗ về…
Anh biết rằng Em không mơ ước cuộc sống sang giàu phú quý chỉ mong có bạn chung tình cùng sưởi ấm khung cảnh ngày xưa(-)Dù anh có đi bảy núi năm non, có qua bao thác ghềnh chông gai cạm bẫy, mong anh đừng quên nơi nầy có em chờ đợi, đợi anh về sum vầy hát bản tình ca.


SƠN :(Nói)Giàu có thì muốn du học lúc nào cũng được, Nhưng với Anh vất vả lắm mới lấy được học bổng trong tay, ở nơi xứ người anh sẽ cố gắng lấy được bằng cấp, để khi trở về quê hương giúp ích cho quê nhà, chứ anh đâu phải qua đó để sau nầy thay lòng đổi dạ.
THẢO MI : Cái đó thì làm sao em biết được, ở bên đó mấy cô gái đẹp lại giàu sang em chỉ sợ xa mặt thì cách lòng...
SƠN : Như vậy là em không tin tưởng ở nơi anh, Em đâu hiểu nổi khổ của anh khi xa em, vì những lúc được kề cận bên em, Anh mới thấy cuộc đời mình có ý Nghĩa, giờ phải xa em là cõi lòng anh tan nát.
THẢO MI : Nếu thật lòng yêu nhau thì cho dù ngàn trùng xa cách, cũng không phải lo sợ mình sẽ mất nhau, phải vậy không anh?
SƠN : (ÔmThảo Mi )Từ nay về sau, em không nên có ý nghĩ bi quan
như vậy nữa, vì em đã gặp được một người chồng hết dạ
thương yêu em, anh sẽ không để cho em suốt đời vì anh mà đau khổ…
THẢO MI : Cám ơn anh đã cho em cả một bầu trời hạnh phúc.
SƠN : Mi… Anh muốn được hôn em, để cho lần chia tay có kỷ niệm đáng nhớ.
THẢO MI : Anh làm như hồi nào đến giờ chưa từng được hôn em? Em tiếc gì mà trao cho anh kỷ niệm, nhưng… làm như vậy xung quanh người ta cười chết?
SƠN : Anh yêu em đến không còn biết mình là ai nữa, ước gì anh có thể làm đám cưới với em trước khi lên đường.
THẢO MI : Việc gì mà anh phải vội vàng như vậy? Dù sao Em cũng đã thuộc về anh rồi, anh sợ mất gì nữa chứ? Sơn, anh hãy yên tâm ra đi, Em sẽ đợi anh trở về sẽ không bao giờ đổi dạ thay lòng…không bao giờ em yêu ai, hay lấy ai hết.
SƠN : Thảo Mi…Anh yêu Em...mãi mãi yêu Em(Sơn ôm Mi vào
lòng hôn thắm thiết...)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 3 : SÂN NHÀ THẢO MI
Nguyên ngồi xem báo trước hiên nhà, Nghĩa vào…
NGHĨA : Chào cậu Nguyên!
NGUYÊN : Hôm nay rảnh sao đến đây chơi vậy anh Nghĩa?
NGHĨA : Mình là hàng xóm lâu năm, có khác gì người thân, cậu qua bên đó chơi hoài còn tôi ít có dịp sang đây đáp lễ, hôm nay tôi ghé đến đây mục đích là để thăm cậu.
NGUYÊN : Anh nói sao khách sáo quá vậy?
NGHĨA : Chỗ quen biết không hà, cậu làm gì mà tỏ ra khó chịu khi thấy tôi đến thăm vậy cậu Nguyên ?
NGUYÊN : Tôi khó chịu vì câu nói của anh không đúng sự thật, tôi biết anh qua đây là vì một lý do nào khác có phải vậy không ?
NGHĨA : (Cười)Cậu Nguyên!Cậu đã muốn tôi nói thật, thì tôi cũng


nên nói cho rồi(Cười xuề xoà)
NGUYÊN : Vậy sao anh còn ngần ngại gì nửa mà không chịu nói thẳng vô đề?
NGHĨA : Cậu biết rồi đó tôi sang đây là gì…muốn gặp chị hai của cậu.
NGUYÊN : (Trừng mắt nhìn Nghĩa)Mời anh ra ngay cho.
NGHĨA : Tại sao không cho tôi gặp Mi?Cậu có quyền gì cấm đoán không cho tôi gặp cô ấy?
NGUYÊN : Tôi có quyền bảo vệ chị tôi.
NGHĨA : Cậu không có quyền.
NGUYÊN : Dĩ nhiên là tôi biết về con người của anh, càng hiểu rỏ sự lưu
manh của anh nữa… Vì vậy tôi chân thành khuyên Anh….
MẪU TẦM TỬ


Đừng tới lui làm gì cho mất công
Chị hai của tôi bản tánh rất hiền lành
Chỉ biết làm ăn không đam mê hào nhoáng
Vì phận chỉ nghèo nên đâu dám trèo cao
Nên tôi nghĩ rằng chỉ không hợp với anh
NGHĨA : Có ăn nhằm gì đến chuyện hèn sang
Vì tôi thật lòng yêu quý cô hai
Nên tôi đến đây với thành ý rõ ràng
Cậu rào đón làm gì những lời lẽ khó nghe


NGUYÊN : (Nói)Rất tiếc chị hai tôi đã có người yêu rồi, ảnh là thanh
niên có học, có phẩm chất và nghề nghiệp vững chắc, khi anh Sơn du học trở về hai người họ sẽ cữ hành hôn lễ .
NGHĨA : Cậu nhiều chuyện quá, họ chưa phải là vợ chồng thì cô Mi vẫn còn là người tự do, tại sao tôi không có quyền theo đuổi cô ấy? Chim trời cá nước ai bắt được nấy ăn chứ cậu.
NGUYÊN : Rất tiếc chị tôi không phải là những thứ Chim trời, Cá nước như anh nghĩ đâu, tốt hơn là anh nên về đi, đừng có mơ tưởng.
NGHĨA : Cậu là bạn trai của Em gái tôi, Cậu dám cư xử với tôi như vậy sao?
THẢO MI : (Ra)Nguyên em không được phép vô lễ với anh ấy, lẽ ra em phải từ tốn mời anh ấy ngồi chơi mới phải chứ?


NGHĨA : Đó… Cậu thấy chưa? Cậu nghe gì chưa?Ít ra cũng có người lịch sự biết điều như chị của cậu, cô ấy quả là người con gái hiền dịu nết na, tôi nhìn người không sai chút nào…chào em Mi…
NGUYÊN : Chị Hai! Em không hiểu nổi chị nữa rồi, thôi Chị muốn làm gì tuỳ Chị, Em đi vô đây.
THẢO MI : Em vô trong đi, lần sau không được xử sự với anh ấy như vậy nữa nha.
NGUYÊN : Em biết rồi, xin lỗi chị…Anh ấy… ở đó chơi nghen…(Bực bội bỏ vô)
THẢO MI : Tánh của nó là vậy, anh đừng để bụng làm gì, Anh sang đây tìm tôi chắc có điều gì dạy biểu ?
NGHĨA : Ý anh đâu dám vậy…Xin lỗi em, Anh đã nhiều lần cố tìm gặp


em, thăm em nhưng không được…vì...
THẢO MI : Không có gì phải xin lỗi, Anh gặp tôi có chuyện gì?
NGHĨA : Không biết anh mắc nợ em từ kiếp nào, hễ không gặp là
trong lòng thấy thương nhớ.
THẢO MI : Bổn cũ soạn lại nữa rồi, Vậy còn những cô gái mà anh quen lâu nay đâu hết rồi?
NGHĨA : Anh xin thề, Anh không hề yêu ai khác ngoài em.
THẢO MI : Có hay không đâu can hệ gì đến tôi.Anh có điều gì muốn
nói, hãy nói mau đi, tôi không rảnh để tiếp anh.
NGHĨA : Thảo Mi ơi, Anh nghĩ hai đứa mình mà lấy nhau qủa là xứng
đôi phải vậy không em?


THẢO MI : Ai chịu lấy anh mà xứng đôi.
NGHĨA : Em ơi…Em có biết là anh yêu em đến mức độ nào không?
THẢO MI : Yêu tôi?Cám ơn anh, tôi không phải là hạng Lan Huệ gió trăng…
KIM TIỀN HUẾ
Đừng nói đến chuyện lăng nhăng
Anh coi thường tôi nên đùa cợt trao tình
Khắp làng trên xóm dưới
Nghe Anh Nghĩa hào hoa
Có ai lạ gì anh
Từ sáng đến chiều
Kết bè để ăn nhậu
Quậy con gái nhà lành
Bây giờ anh đã hết chổ rồi hay sao
Mà tìm đến nơi đây
NGHĨA : Em nhận xét về anh


Như thể người vô học
Đã nhiễm thói lưu manh
Thiệt oan uổng cho anh
Họ ganh ghét nên bôi bẩn thanh danh
Anh ngay thẳng đâu sợ kẻ tiểu nhân
THẢO MI : Họ nói lời chân thật
Xóm giềng ai còn lạ
NGHĨA : Thôi chẳng cần thanh Minh
Nếu em không biết chuyện
Sau nầy đừng hối hận


THẢO MI : (Nói)Anh qủa là…là người không có lương tâm, chỉ biết sống
bằng nhan sắc của đàn bà con gái, cướp giựt hương hoa là nghề kiếm sống của anh sao? Bây giờ anh lại giở tánh côn đồ ra với tôi?
NGHĨA : Cô tưởng cô cao qúi lắm sao? Tôi nói cho cô biết, người như cô, ngoài cái nhan sắc dễ coi thì cô không có một tư cách nào để làm vợ tôi, Cô đừng tỏ ra tự đại.
THẢO MI : Anh thật…là hạng vô liêm sỉ…yêu không được lại tỏ ra căm
hận.
NGHĨA : Cô không phải nặng lời như vậy. Sau này cô chỉ cần mở to mắt để thấy rằng cô sẽ phải trả một giá rất đắt cho những gì cô nói ngày hôm nay. Tôi sẽ còn quay trở lại đây tìm cô, chào…(Bỏ đi)
NGUYÊN : Chị Mi! Em xin lỗi chị, vậy mà Em ngỡ là chị đã phải lòng hắn. Em thấy chị đã cho hắn một bài học, hắn tức giận bỏ đi, em sợ hắn để bụng sau nầy sẽ trả thù.


THẢO MI : Chị biết mình sức yếu thế cô, có chuyện gì xẫy ra không biết nương tựa vào ai, cũng vì lẽ đó mà bấy lâu nay chị chần chừ không dám cương quyết.
NGUYÊN : Thôi chị vào trong nghĩ đi, đừng bận tâm làm gì để em đi qua bển xem sao.
THẢO MI : Trời ơi, chuyện xẫy ra như thế này mà em còn qua bên đó được à?
NGUYÊN : Hôm nay em có hẹn với Ngọc Tuyền đưa cô ấy đi chơi, em Không thể nào thất hẹn với cô ấy, vã lại em cũng muốn thanh Minh đôi lời về chuyện anh Nghĩa.
THẢO MI : Ngọc Tuyền là cô gái tốt, tội nghiệp lại có người anh chẳng ra gì. Thôi em đi đi kẻo cô ấy chờ đợi.
NGUYÊN : Dạ…em đi nghen chị.
THẢO MI : Nhớ mọi chuyện nên khôn khéo nghe Em ?
NGUYÊN : Dạ em biết rồi…chào chị…(Nguyên đi)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 4 : NHÀ NGỌC TUYỀN
Bà Diệu loay hoay xếp gọn quần áo trên giường, miệng lầu bầu phiền trách…
BÀ DIỆU : Thiệt hết nói nổi thằng nầy, mở mắt ra là đi biệt tăm đến khua mới về, cứ như vầy có khi nó mất tích rồi cũng chẳng ai hay.
TUYỀN : Má đang than phiền chuyện gì vậy Má?
BÀ DIỆU : Thằng anh của mầy chứ còn ai.
TUYỀN : Xin lỗi má, có lẽ vì tình thương bao la của má dành cho chúng con, nên chúng con vô tâm làm cho má khổ.
BÀ DIỆU : Biết làm sao hơn được, bổn phận làm cha mẹ phải thương yêu chăm lo cho con cái của mình.


TUYỀN : Lòng má thương yêu chúng con vô bờ bến, Má ơi, xin đừng buồn, Anh đâu còn là trẻ con mà má phải bận tâm lo lắng?
BÀ DIỆU : Con à, con nói như vậy để má bớt buồn, với má dù các con trăm tuổi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, má lúc nào cũng muốn bảo vệ các con.
TUYỀN : (Thở dài)Không biết đến ngày nào anh con mới hiểu được nổi
khổ tâm của má, đừng quậy phá nữa.
BÀ DIỆU : Bộ nó lại làm ra điều gì sai trái nữa hay sao? Con nói cho má
biết đi.
TUYỀN : Con nghe nói anh để ý tán tỉnh chị Thảo Mi nên thường xuyên lui tới nhà chỉ.


BÀ DIỆU : Con người ta hiền lành nết na, bộ điên hay sao mà lũi đầu vô nó. Thiệt là yêu cuồng quá dại.Còn con đi đâu mà coi chưng diện quá vậy?
TUYỀN : (Cười bẽn lẽn)Má ơi bữa nay con có khách.
BÀ DIỆU : Khách nào sao má hỏng hay biết gì hết trơn vậy?
TUYỀN : Bí mật mà má! Má ơi…!
BÀ DIỆU : Gì vậy?
TUYỀN : Dạ… con muốn thưa với má một chuyện... nhưng…kỳ quá!
BÀ DIỆU : Chuyện gì con nói cho má nghe coi? Nếu khó nói thì… thôi để má đi công chuyện.


TUYỀN : Ý khoan…Má…má nhận thấy…anh Nguyên sao hở má?
BÀ DIỆU : (Cười) Thì ra là chuyện đó…Nếu con đã hỏi thì Má cũng nói thiệt….
XUÂN TÌNH
Má thấy thằng Nguyên chơn chất…
Tuy không giàu sang cũng đâu phải nghèo hèn
Cha Mẹ qua đời chỉ còn lại hai chị Em
Nhưng đùm bọc thương yêu biết chia sẻ ngọt bùi
Thảo Mi đoan trang xứng đáng là người chị
Không bon chen chúng bạn không học thói đua đòi
hết dạ thương em thay thế bậc mẫu từ
Làng trên xóm dưới ai nấy đều ngợi khen


Thằng Nguyên cũng không vì vậy mà ỉ lại
Cũng không dựa giẫm vào người chị nhân từ
Nó biết tự lo tròn bổn phận em hiền
Thiệt cả hai đứa đều xứng đáng được ngợi khen
TUYỀN : Lúc đầu con nghĩ là bạn bè hàng xóm
Trao đổi đôi câu giữ hoà khí láng giềng
Nhưng dần dà thì mọi việc đổi thay
Con chợt nhận ra anh ấy rất chân tình
Xin phép mẹ cho con kết giao tình bạn
Tìm hiểu đổi trao cho cặn kẽ ngọn ngành
Nếu hợp với nhau thì tính chuyện duyên lành


Bằnh như nghịch ý thì xem như là anh em
BÀ DỊU : Mẹ rất vui lòng cho con kết bạn
Má những mong cho con
Gặp được người trong mộng
Con gái lớn khôn phải đến ngày xuất giá
Hạnh phúc vẹn tròn má mới thật sự yên tâm
TUYỀN : Lòng mẹ sang trong tợ như ánh trăng rằm
Luôn mong con khờ được hạnh phúc dài lâu
Nếu lỡ mai sau không gặp cảnh yên lành
Con cũng chân thành tạc trong dạ ơn sâu(Dứt)
BÀ DIỆU : (Nói )Lòng hiếu thảo của con làm má cảm động, má thương con lắm, má đâu phải như những bà mẹ cổ hủ, chính con mới là người quyết định cho tương lai đời mình. Má hy vọng con suy nghĩ thật kỷ, rồi hãy quyết định.
TUYỀN : Xin má chỉ dạy.


BÀ DIỆU : Theo má thấy thì tuổi con còn nhỏ hãy đợi khi con tốt nghiệp xong, nghề nghiệp vững vàng hãy tính chuyện chồng con.
TUYỀN : Dạ, xin má hãy yên tâm con luôn ghi nhớ lời má dạy. Ý…Ảnh
tới kìa má ơi….
NGUYÊN : (Vào) Dạ cháu xin chào bác,
BÀ DIỆU : Chào cậu Nguyên, Mời cậu ngồi chơi.
NGUYÊN : Cháu thành thật xin lỗi là…(Cười ngại) đã không tới đây thường xuyên thăm bác.
BÀ DIỆU : Cháu không nên khách sáo như vậy, Mời cháu dùng nước
NGUYÊN : Dạ ! Cháu cám ơn bác.
BÀ DIỆU : Sau này có thì giờ cũng nên tới chơi thường xuyên hơn. Ờ, Việc học hành của cháu ra sao rồi?
NGUYÊN : Thưa bác, Cháu đang học năm thứ ba về ngành kiến trúc ạ.


TUYỀN : Thưa má, Con xin nói thật với má, Anh Nguyên là người bạn
thân nhất của con.
BÀ DIỆU : Ngọc Tuyền, con đã vào Đại Học rồi, sao lại vô ý thất lễ như
vậy trong khi má đang là nói chuyện với cháu Nguyên
TUYỀN : (Khẽ rụt đầu le lưỡi)Dạ, Con biết lỗi rồi.
BÀ DIỆU : Chị hai cháu vẫn mạnh khỏe chứ?
NGUYÊN : Dạ, chị cháu vẫn mạnh.
BÀ DIỆU : À, phải rồi bác có nghe Ngọc Tuyền nói về chuyện của hai
đứa, Mong là hai con hãy cứ duy trì tình bạn tốt, đợi khi các
con học ra trường rồi hãy tính.
NGUYÊN : Dạ thưa…thưa…
TUYỀN : Anh Nguyên…Sao anh cứ ngồi ở đó hoài vậy?không phải là
có lời gì muốn thưa với má em sao?
NGUYÊN : Dạ, thưa bác, hôm nay cháu đến thăm bác với mục đích là xin
phép bác cho Tuyền ra ngoài đi dạo vì cả hai từ lâu bận lo học hành nên ít có dịp ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh…cho nên …hôm nay…


SƠN ĐÔNG HƯÓNG MÃ
Cháu xin bác…vui lòng cho
Tuyền với cháu đi ngắm cảnh tìm vui
Ngoài kia phong cảnh nên thơ
TUYỀN : Mong rằng má vui lòng chấp thuận
Con sẽ quay về trước bữa cơm chiều
NGŨ ĐIỂM- BÀI TẠ


BÀ DỊU : Cháu chân thành… biết kính trọng người trên
Bác đâu là kẻ làm ngơ hẹp hòi
Thôi thì hai đứa cùng nhau
Dạo chơi ngắm cảnh sớm quay trở về
TUYỀN : Má chịu rồi còn đứng đó làm gì
Bộ đợi chờ em đổi ý hay sao
NGUYÊN : Ý đừng nói vậy mà anh đây chợt buồn
BÀ DỊU : Hai đứa vui vẻ má thấy mình hạnh phúc
Nhớ quay về đừng để má chờ cơm
NGUYÊN : Cháu biết rồi xin bác đừng lo


Hai con về sớm chung vui với gia đình
BÀ DIỆU : (Nói )Các con khôn lớn hết rồi, đừng để má phải bận tâm lo lắng cho các con, hết thằng Nghĩa rồi tới mầy chắc là má chết sớm.
TUYỀN : Má yên tâm, con không giống như anh hai con đâu, dạo nầy con thấy ảnh hư lắm đó, má nên rầy la ảnh nhiều hơn, đừng để nước tới chân có hối hận cũng không kịp.
BÀ DIỆU : Thân của nó nó không biết thương, má biết phải làm gì chứ. Giận thì nói vậy thôi chứ làm sao má bỏ được, Con dại cái mang nó sa vào tù tội chắc là má không sống nổi.Thôi đi đi kẻo xế chiều rồi đó.
TUYỀN : Dạ…Tụi con đi nghen má.
NGUYÊN : Dạ…Chào bác…
BÀ DIỆU : Ờ…Hai con đi chơi vui vẻ.
NGUYÊN : Dạ cháu xin phép Bác…(Hai người cùng đi ra ngoài Nguyên Trên chiếc xe Honda chởTuyền chạy quanh trên con đường đầy hoa thơ mộng…Lồng trong tiếng nhạc


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 5 : BÃI BIỂN
Nguyên và Tuyền hai người thân mật nắm tay nhau đi dạo
dưới mép nước. Một vài cánh chim hải âu lượn trên bầu trời.
TUYỀN : (Chỉ cho Nguyên)Anh thấy không? Đôi chim kia chúng rất là
hạnh phúc vì chúng nó cũng đang yêu nhau đấy. Ước gì chúng mình được như đôi chim đó anh nhỉ?
NGUYÊN : Thì mình cũng đang hạnh phúc như chúng đây.
TUYỀN : Hiện tại và tương lai sau này rồi sẽ ra sao khi quanh mình còn quá nhiều trở ngại.
NGUYÊN :Trông em như có điều gì không được vui, Có phải vì em bận
tâm đến chuyện của anh Nghĩa không?
TUYỀN : Anh hỏi thì em cũng xin nói, vì chuyện của anh hai em đã


làm cho má em buồn khổ.
NGUYÊN : Tuyền ơi, dạo này Em có thấy anh Nghĩa có điều gì khác lạ
Không?
TUYỀN : Ảnh vắng mặt cả ngày, hai anh em cũng ít có dịp tâm sự với
Nhau.
NGUYÊN : Lúc này anh thường xuyên ghé đến nhà anh, để tỏ tình với chị Mi.
TUYỀN : Chuyện đó em cũng mới biết đây thôi, Anh hai của em là một
người không tên tuổi chỉ biết sống vào nghề ăn cướp giựt Em đây cũng cảm thấy rất là hổ thẹn khi có người anh như vậy.
NGUYÊN : Không! Ngọc Tuyền, Anh cảm thấy kiêu hảnh vì được làm
người yêu của em vì em là một cô gái duyên dáng dịu hiền mà anh đây yêu mến.


TUYỀN : Cám ơn lời khen tặng của anh, Nhưng em không mấy được vui Khi em lại có người anh mang bản chất du côn.
NGUYÊN : Tuyền, dù cho em có một người anh như thế nào đi chăng


nữa, cái quan trọng ở đây là con người của em chứ không phải gia đình em,


TUYỀN : (Thở dài)Mấy ngày nay tính tình anh hai em thay đổi một cách lạ thường, cứ một mực nói yêu thương chị Mi nhưng em biết chắc chị Mi chẳng bao giờ chấp nhận tình cảm của một tên du côn không ra gì như anh Anh Nguyên. Nếu một ngày nào đó, anh hai em có làm ra điều gì sai quấy anh có còn thương em nữa không?
NGUYÊN : Ngọc Tuyền, Em đã coi thường anh, anh không đáng để cho em tin tưởng, anh là con người không biết chuyện đến thế sao?
TUYỀN : Anh hiểu được nổi khổ trong em, Em cần phải đối diện với thực tế... Em biết anh đang băn khoăn lo lắng điều gì? Và em không bao giờ trách anh, em chỉ buồn tại sao em không có được người anh như em mơ ước, dù đã nhiều lần em khuyên lơn năn nỉ…nhưng lời nói chân tình như bọt nước trôi xuôi…


NGỰA Ô NAM
Như gió lùa qua dãy song thưa
Không hề lắng đọng ở trong tâm
Cho dù lời nói của tình thâm
Mẹ của em cũng đã bao lần khóc hận
Vì đứa con trai làm nhục nhã gia đình
Đâu dám nhìn mặt xóm giềng
NGUYÊN : Xin chia buồn cùng nỗi khổ trong em


Chạnh lòng thương bác nhiều hơn
Người trót sanh con chớ đâu dể sanh lòng
Đắng cay đành chịu trăm phần
Anh không vì nỗi đau em gánh chịu
Mà hững hờ tình cảm nhạt phai


VỌNG CỔ (CÂU1)


TUYỀN : Từ lâu em nói với anh chuyện tình yêu của chúng ta sẽ gặp nhiều phong ba trắc trở. Vì người thân yêu đã cướp của em niềm tin lẽ sống buồn tũi vương mang trên mái đầu xanh của cô gái xuân thời…
Họ sợ khi nghe tiếng người anh sương gió bụi đời…
Vết tích hãi Hùng nơi chợ trời dao búa, nay khám mai tù cuộc sống chẳng có ngày may(-)Vì vậy cho nên em gánh chịu bao tiếng ưu phiền, không dám tin ai dù lòng mình thổn thức,Vừa bước vào yêu đã nhiều lo sợ, sẽ có một ngày tình phôi phai như gió thoảng


NGUYÊN : (Dặm)Khi thốt tiếng yêu em nghiã là anh chấp nhận sẳn sàng vượt qua lời đàm tiếu của người đời, Nguyên cớ gì em lại băn khoăn, mỗi gia đình đều có riêng một hoàn cảnh .


TUYỀN : (Dặm)Nếu đơn giản phớt lờ Miệng lưỡi cười chê của nhân thế thì chắc anh đã không bận tâm suy nghĩ chuyện nầy.
NGUYÊN : (CÂU2)Khi đã yêu em anh không sợ miệng đời dị nghị, không sợ đổi thay bởi lòng dạ con người…
Và vết tích ố hoen không làm vẫn đục tâm hồn…
Của một cô gái sắt son vẹn tròn chung thuỷ, thì Nguyên cớ gì em ngần ngại xót xa(-)Tuy vậy anh cũng không giấu được nổi lòng khi anh ấy tỏ tình thân thiện, người ta nghĩ sau khi duyên em tình chị hai mối song hành chung một bến tình yêu.


TUYỀN : (Nói)Cám ơn anh đã cho em những lời an ũi qúi báo
NGUYÊN : Em có oán hận ba em đã bỏ rơi mẹ em không Tuyền?
TUYỀN : Lúc đầu em cũng rất là oán hận ba em, nhưng rồi dần dần
em không trách ba nữa.
NGUYÊN : Tại sao?


TUYỀN : Vì dù sao ông cũng là ba ruột của em, đã nhiều lần ba tỏ vẽ
hối hận và mong muốn được quay trở về với gia đình.
NGUYÊN : Rồi sao, giờ ba em đang ở đâu?
TUYỀN :(Thở dài)Mẹ nói, Mẹ đã khổ cực đau đớn tinh thần bao năm nay mẹ chịu đựng đã quen rồi.
NGUYÊN : Nghĩa là mẹ không chịu tha thứ cho ba em?
TUYỀN : (Gật đầu)Đúng vậy, đã lâu lắm rồi em không còn được tin gì của ba em nữa.
NGUYÊN : Đừng buồn, đừng khóc nữa từ nay sẽ có anh bên em mãi mãi.
TUYỀN : Cám ơn anh, cám ơn anh đã đem đến cho em cả một bầu trời hạnh phúc.
NGUYÊN : Tuyền ơi, Em có thể nhận lời lấy anh không?
TUYỀN : Anh đang nói gì vậy?Anh định cưới em à?
NGUYÊN : Đúng vậy, anh muốn kết hôn với em, mỗi một ngày chờ đợi anh cảm nhận nó dài như thời gian không có tận cùng năm tháng.
TUYỀN : Em hiểu anh, nhưng mà bây giờ thì chưa được, Mẹ em chưa chấp thuận vì tuổi đời của em còn qúa nhỏ, chờ cho chúng ta có một tương lai vững chắc lúc đó sẽ cử hành hôn lễ.


NGUYÊN : Anh chỉ sợ thời gian làm cho em khó mà giữ lòng chung thủy, vì chung quanh em rất nhiều người để ý đến em.
TUYỀN : Anh Nguyên, nếu chúng ta thật sự yêu nhau thì chuyện chờ đợi đâu có Nghĩa gì phải vậy không anh?
NGUYÊN : Nhưng anh vẫn lo sợ.
TUYỀN : Anh yên tâm khi em đã yêu anh thì lòng của Em vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
NGUYÊN : Để tỏ lòng thành của anh đối với em, anh xin tặng em chiếc nhẫn thay cho lời định ước
LÝ CON SAM


Anh xin trao cả tấm lòng
Mong em suy nghĩ cạn cùng
Cho duyên tình sớm nở hoa
Cau trầu se kết tình ta
Sầu lo từ nay qua hết
Duyên tình son mãi thắm tươi
TUYỀN : Nói sao cho anh tận tường
Mối duyên tình yêu mới đượm
Hãy chờ em kính xin
Với mẹ già cho đẹp tình duyên…
VỌNG CỔ(CÂU15)


NGUYÊN : Hãy đón nhận chiếc nhẩn tình yêu như tấm lòng anh yêu em trước sau không dời đổi, Mình sẽ cùng nhau về thưa với mẹ cho tình thắm duyên tươi tròn mộng ước tơ hồng…
Xem như là em không đổi dạ thay lòng…
Nhẩn tình yêu anh nâng niu góp nhặt mổi lần dỗi hờn nay trân trọng gởi về em(-)Có cả vui buồn pha lẫn yêu thương tất cả đều lắng đọng chân tình trong kỷ vật, xin trao về em với bao niềm hy vọng mong một ngày vui hoa cưới rợp hiên nhà.


LÝ NĂM CĂM
TUYỀN : Làm thân con gái như hoa
ngào ngạt hương phãng phất bay xa
Hoa nở rực rở một thời xuân
Rồi tàn phai gió lay rơi rụng
NGUYÊN : Vì sao toan tính tình- yêu


TUYỀN : Hôn ước ngày - sau
NGUYÊN : Chờ mong đến bao giờ
TUYỀN : (CÂU16)Em cảm nhận tấm lòng anh chân thật, anh ráng đợi chờ em thưa với mẹ kính yêu, Vì chuyện hôn nhân hệ trong một đời, cũng xem lại chúng ta đã thuận tình hợp ý, Em đâu khó khăn khi mình yêu tha thiết, đoạn kết cuộc tình hãy kiên nhẩn vựơt qua, Mẹ già chấp thuận đôi ta tâm tình hoà hợp để tình xa về gần


NGUYÊN : Anh đã hiểu nỗi lòng của em, để mọi sự vẹn tròn anh gắng công chờ đợi. Cầu mong cho bác vui lòng chấp nhận hôn lễ sớm cử hành cho trọn vẹn niềm vui
NGUYÊN : (Nói)Cám ơn, Em đã cho anh một niềm hy vọng thật là đáng quý, Tuyền anh yêu em. Anh sẽ chờ em.
TUYỀN : Nghe anh nói em rất sung sướng nên khó lòng nén được dòng lệ mừng vui, Nhưng mà anh không được đem chiếc Nhẫn đó để tặng cho người khác à nghen...Em sẽ buồn lắm đó.
NGUYÊN : Chiếc nhẫn này là của em, anh sẽ không bao giờ tặng cho người đàn bà nào khác, em yên tâm.


TUYỀN : Thôi mình về kẻo mẹ chờ nha anh?
NGUYÊN : Ừ…mình về đi em…(Hai người cùng đi)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 6 : NHÀ THẢO MI
Hùng mon men đứng ngoài cổng gọi…
LONG : Mi ơi Mi…Có ai trong nhà không?
THẢO MI : Dạ tôi đây, Ai gọi tôi vậy…Trời …Anh
Long…(Nhạc dằn) Anh về hồi nào vậy?


LONG : Phải, anh đây …Em có khoẻ không?
THẢO MI : Hãy trả lời em đi…Anh về đây còn anh Sơn đâu…không phải hai người đang học bên đó sao… sao anh Sơn của Em không về, anh Sơn của em đâu rồi…anh Long?
LONG : Mi ơi…anh ấy…Anh không biết nói làm sao đây…
THẢO MI : Anh ấy làm sao….đã xẫy ra chuyện gì phải không anh Long?
LONG : Anh muốn nói cho em biết một sự thật, nhưng lại sợ em đau
lòng.


THẢO MI : Chuyện xảy ra như thế nào, anh hãy nói cho em biết đi anh
Long, Em van xin anh mà.
LONG : Mi ơi anh Sơn…anh ấy sẽ không bao giờ về với chúng ta nữa, Anh ấy đã chết rồi(Nhạc dằn)
THẢO MI : Anh vừa nói gì?Anh Sơn đã chết…?Chết….Không! Em không tin…Anh nói dối…anh nói dối.
LONG : Em hãy bình tỉnh lại đi, anh Sơn thật sự đã chết thật rồi .


THẢO MI : Không, anh không thể nào chết được, anh không thể nào bỏ em lại một mình…anh nói dối em có phải vậy không…em không tin…em không tin…(Khóc)
LONG : Trong một lần đi khảo nghiệm, hai đứa anh trên một con tàu….Biển mênh mông con tàu nhỏ bồng bềnh, với tình yêu khoa học nên tàu lướt sóng ra khơi…
PHỤNG HOÀNG


Giữa trùng dương với con tim rực lửa
Tìm hiểu về những loài sinh vật biển
Mang hữu ích cho đời về sự sống của Đại Dương
Nhưng có ngờ đâu
Biển hoá nương dâu từng cơn sóng dữ dập vùi


Con tàu mong manh giữa lằn ranh sinh tử
Đại dương thét gào trời nước dậy phong ba
HOÀNG : Trời ơi biển đau thương
Biển đã tạo ra bão tố kinh hoàng
Vì sao kẻ ra đi người trở lại quê nhà


Xin đừng nói do cảnh lá lay trời bày sắp đặt
HÙNG : Nhưng sự thật đã phơi bày nên lòng thật xót xa
Nhờ áo cứu sinh nên anh thoát khỏi cơn bão loạn
Sóng dữ bủa giăng bạn trôi dạt phương nào
Khi bừng tĩnh cơn mê
Anh mới biết đã mất Sơn rồi(Dứt)


THẢO MI : (Nức nở)Trời ơi… anh Sơn…Em vẫn nhớ mãi ngày đưa tiển …anh hẹn ngày về mình chung sống với nhau…anh sẽ vượt qua dù mưa giông bão tố …sao hôm nay anh quên lời hẹn ước...


LÝ GIAO DUYÊN
Ôi đau xót… cho anh
Một mình trong giông bão
Muôn đợt sóng kinh hoàng
Như ác quỷ hung tàn
Khuấy động cả không gian


Như chiếc lá cuồng quay
Giữa trời nước mênh mông
Chống chọi ra sao với từng đợt sóng trào
Thôi hết rồi lời ước hẹn mai sau
Còn mong gì mình thấy mặt nhau…
(Khóc)…Anh Sơn…Anh Sơn…(Sụp xuống khóc nức nỡ…)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 7 : HỒI TƯỞNG


Qua ánh đèn mờ trong đêm, Thảo Mi trằn trọc không
ngũ được, ngồi dậy mân mê chiếc áo…Chợt thấy Sơn đứng bên cạnh tự bao giờ…
THẢO MI : (Đưa tay dụi mắt)Ý trời…Anh Sơn, anh đến tự bao giờ vậy?
sao hỏng chịu kêu em dậy


SƠN : Anh đã đến trong lúc em đang mơ màng mãi ngắm nhìn em
say sưa trong giấc ngủ.
THẢO MI : Em xin lỗi, đã để cho anh chờ đợi, em mới may xong chiếc áo
định đem qua cho anh, nhưng mệt qúa em đã ngũ thiếp đi lúc nào không hay biết. Anh coi có đẹp không anh?
SƠN : Đẹp, đẹp lắm.
THẢO MI : Từng đường kim mũi chỉ là cả tấm lòng của em trao
tặng về anh.


SƠN : Mỗi lần nhớ đến em, anh sẽ mang chiếc áo kỷ niệm ra coi, như có em luôn ở cạnh bên anh.
THẢO MI : Lời nói của anh đã làm ấm lòng người ở lại
NGÂM THƠ


Chiếc áo đơn sơ trọn tấm lòng
Chút tình trong đó gởi về anh
SƠN : Mai dẫu chia xa đường hai ngã
Như vẫn có em ở bên lòng


LÝ CON SÁO
Đêm chia tay… rưng rức lệ buồn đắng cay
giọt sầu rẽ lối chia hai
Vấn vương buổi chia tay
Anh đi xa khuất dặm ngàn
Mình em cô quạnh đợi xuân tàn
THẢO MI : Ve gọi sầu cho hồn em tái tê


Ở phương xa anh có nhớ tình quê
Riêng phương nầy mình em dõi trông
Như cô phụ chờ đợi bóng tùng quân.
SƠN : (Nói)Trong lúc này đây, anh hiểu được nổi đau ở lòng em khi phải xa anh, Anh hứa anh sẽ trở về bên em, dù vật đổi sao dời anh vẫn yêu em, nhớ em.


THẢO MI : Ngày giờ còn dài, đợi chờ anh chỉ có mấy năm thôi


Mình chỉ tạm xa nhau phải vậy không anh?


SƠN : Em yên tâm, Anh không để cho em cô đơn và đau khổ, anh sẽ trở về bên em, chờ anh nghe Thảo Mi


THẢO MI : Anh Sơn…em sẽ chờ anh … chờ...anh
SƠN : Mi…Anh yêu Em…(Sơn ôm Mi âu yếm)
CHUYỂN CẢNH


VỀ THỰC TẠI
VỌNG CỔ(CÂU 3)
THẢO MI : Ôi lời nói người yêu còn văng vẳng bên tai mới ngày nào mà nay đã vào thiên cổ, Kỷ niệm tình yêu em còn lưu giữ sao bóng ngưòi thương xa khuất tận phương nào…
Tĩnh hay mơ, mà hồn Em xác xơ như trên muôn lượn sóng dập vờn..…
Ai góp gió làm mưa xua mây đen tạo sóng dử cho biển hiền hoà bỗng chốc hoá cuồng phong(-)Người của tôi yêu chơn chất hiền lành, rộng lượng bao dung như đồng xanh quê mẹ. Trời đất bất công tạo chi nghiệt ngã nên biển tan thương huỷ diệt tấm chung tình.


LONG : (Dặm)Em hãy bình tâm dằn lòng uất hận, người khuất xa rồi chẳng lẽ em oán giận gió mây, nổi buồn của em làm đau buốt lòng anh, phải chi anh gánh được cho em vơi nhẹ.


THẢO MI : (Dặm)Em đã mất hết niềm tin và hy vọng, tình yêu cũng sẽ
chết kể từ đây.


LONG : (CÂU4) Khi ra đi với bao lời ước hẹn, ngày vinh quang cùng trở về thăm lại quê nhà…


Nhưng hỡi ơi số phận nghiệt oan sắp bày mọi lẽ, nào ai lấp đá vá trời như biển dậy cuồng phong. Giông gió chưa tan biển dậy trong lòng, ngước mặt nhìn mây hổ thẹn với người đã khuất. Không cứu được bạn thân trong biển khổ là chính mình đoạn tuyệt một tình thâm (-) Nhưng biết làm sao trước sóng to bão dữ, đành ngước mặt kêu trời cho số phận đẫy đưa . Anh xin em một lời tha tội để cho bạn hiền nơi sóng biển được phiêu diêu.


THẢO MI : (Nói)Em không buồn giận anh đâu, chẳng qua là số phận bất hạnh của đời em trời đã định sẵn, thì lỗi đó đâu ở nơi anh. Sơn ơi!Từ nay vắng bóng anh rồi một mình em cô độc trên đời em đâu còn thiết sống nữa…Anh Sơn…Hãy chờ em…(Vụt chạy)
LONG : Mi… Mi….(Hốt hoảng chạy theo)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 8 : CHIẾC CẦU


Mi thơ thẩn bên chiếc cầu với tâm trạng buồn bã, thất vọng…
THẢO MI : Nơi đây mình đã bao lần hò hẹn, nơi nầy mình cho nhau bao kỷ niệm tình yêu, dòng nước xanh trong đã chứng kiến cuộc tình, nhưng nước thuỷ chung trôi đi rồi trở lại sao người ra đi…đi mãi không về…Sơn ơi em không làm cô phụ mòn mõi trông chồng, Em muốn cùng anh chung một lời nguyện ước…dòng sông hãy giúp ta tìm đến bên người….


LONG : Mi ơi…Đừng đau lòng về chuyện buồn trong qúa khứ, Anh hy vọng thời gian sẽ làm cho em quên đi nổi buồn này, dù sao Sơn cũng đã chết rồi, quanh em vẫn còn những người thân bên em, Nguyên em trai của em và còn cả anh…nữa...
THẢO MI :Tại sao lúc nào anh cũng theo dõi em như vậy? Hãy để em
vùi chôn một cuộc đời bất hạnh để mong gặp lại người xưa.
LONG : Tình bạn bao năm, anh mến Sơn như một người anh ruột, anh sẽ thay Sơn chăm sóc cho em, chúng ta hãy cùng nhau đi hết đoạn đường đời.
THẢO MI : Đã hết rồi… tất cả đã hết rồi, chỉ còn lại dư âm thôi.


LONG : Hãy bình tỉnh mà nghe anh nói, dẫu cho Sơn có chết thật rồi, hồn anh ấy cũng mong cho em được sống trong hạnh phúc. Mi ơi anh tha thiết khuyên em…
NAM AI
Trước khổ đau hãy bình tâm vững vàng
Dẫu đường đời có lắm trái ngang
Nhưng hãy vững tin vào cuộc đời
Giông gió quay cuồng rồi bão cũng dần tan
Trả lại mây hồng cho trời quang
Sự sống dương gian mãi trường tồn


Hạnh phúc sẽ lại trào dâng
THẢO MI : Người ra đi bôi xoá hết duyên tình
Bôi xoá hết rồi hạnh phúc của đời em
Làm sao gắng gượng trên đời
Với những tháng ngày buồn đau(Dứt)


(Nói)Anh Sơn…hãy chờ em…Em đến gặp anh đây …anh Sơn…(Định nhảy xuống sông)
LONG : (Hốt hoảng ôm Mi giữ lại )Thảo Mi… Mi …Em không thể nào chết được ?
THẢO MI : Mặc kệ Em …Anh hãy buông em ra…buông em ra…
LONG : (Tát tai Mi)Thảo Mi… anh xin lỗi…Anh van xin em hãy bình tâm tĩnh trí, đừng quá thất vọng hành hạ bản thân mình, dẫu cho Sơn có chết đi, linh hồn anh ấy càng thương tổn khi biết em đau khổ… Mi ơi, em đâu hiểu rằng…có người đang đau khổ vì Em…nổi đau thầm kín ở lòng anh em nào biết được. Anh không muốn ôm mãi nỗi buồn thầm kín trong lòng để rồi dối mình và dối người…
VỌNG CỔ(CÂU 20)


Em hãy quên đau thương rồi thời gian sẽ dần trôi vào dĩ vãng, Đời sẽ trả lại cho em niềm tin tươi sáng, tuyệt vọng mà chi uổng phí tuổi xuân thời…
Hãy tìm quên đau thương bằng lẽ sống cuộc đời…
Anh nguyện làm chiếc bè trôi cho em vượt sóng, dù biển đời còn lắm nỗi gian truân(-)Anh sẽ vì em vun đắp yêu thương như chúng ta từng có nhau trong kỷ niệm, cũng để tri ân với người đã khuất, từng sống bên nhau trong lứa tuổi dạy khờ.


Anh sẽ làm tất cả để em vui, để em thấy cuộc đời thêm ý Nghĩa, Hãy gát bỏ niềm đau quay về hiện tại ánh sáng cuộc đời chờ đợi ở tương lai.
THẢO MI : (Nói)Anh tha lỗi cho em, Anh Long, vì em đã đem phiền muộn đến anh…
LONG : Em không có lỗi gì hết, lỗi tại ở nơi anh, Mối tình cảm đơn
phương này như có một sức mạnh luôn làm cho anh nhớ đến
em, nó dần dần đưa anh đến gần em. Hãy cho anh một tia hy
vọng em nhé, để cuộc đời này anh cảm thấy có ý Nghĩa nhiều
hơn.


THẢO MI : Dù sao em cũng ân cần cám ơn anh…em không biết mình có vượt qua nỗi đau nầy hay không, cho nên hãy để mọi cảm xúc cho con tim lý giải, hy vọng cảm nhận đó không làm cho anh thất vọng và em cũng không bị dằn vặt khi ngoảnh mặt với quá khứ đau lòng.Trong lúc nầy em không thể cho anh niềm hy vọng, nhưng em không có ý làm cho anh tổn thương, hãy để mọi thứ tự nhiên trôi xuôi về phía trước, mong anh cảm thông..


LONG : (Mỉm cười) Anh hiểu tâm trạng của em lúc nầy, anh tôn trọng những suy nghĩ của em, tuy nhiên anh luôn hy vọng sự chân thật của anh sẽ được thời gian đền đáp. Coi chừng Em muốn cảm lạnh rồi đó, để anh đưa em về.
THẢO MI : Cám ơn anh…(Hai người sánh bước đi …)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 9 : NHÀ NGỌC TUYỀN
Ngọc Tuyền chuẩn bị ra ngoài gặp Nguyên
NGHĨA : Đi đâu mà chưng diện dữ vậy?Lúc nầy tao coi mầy bảnh lắm rồi nghen.
TUYỀN : Đó là chuyện của em, liên quan gì đến anh.
NGHĨA : Tao thấy mầy lên mặt dữ rồi đó, tao không được phép hỏi mầy hay sao?
TUYÈN : Cám ơn sự quan tâm lo lắng của anh, nhưng tốt hơn hết là anh nên để thì giờ vào chuyện ăn chơi của anh đi.


NGHĨA : Dù cho tao có ăn chơi bời trác táng cũng đâu việc gì đến mày
mà phải lôi thôi.
TUYỀN : Em nghĩ mà tội nghiệp cho má có đứa con như anh, Má đã vì anh cực khổ qúa nhiều, đến lúc tuổi về già cũng không được thanh nhàn...
NGHĨA : Nói hay qúa ha...còn nhỏ không lo học bày đặt cặp bồ coi chừng có ngày bị tình phụ đó.
TUYỀN : Điều đó em thấy chẳng can hệ gì đến anh.bận tâm đến làm gì?
NGHĨA : Sao mầy nói là không can hệ ?Mày đang qua lại với thằng Nguyên không phải là ngăn đường cản lối tao tìm đến với chị nó hay sao?
TUYỀN : Đó là chuyện riêng của anh, sao tôi lại là người chận đường đón ngõ?
NGHĨA : Hứ, mầy trả treo giỏi lắm.
XUÂN TÌNH(LỚP 4)


Để tao gặp thằng Nguyên…
Kể cho nó nghe hết sự tình
Mầy là em út trong gia đình
mà dám hổn hào trả treo như vậy
Mầy coi tao như kẻ lạ người dưng
Nghe nói thằng Nguyên định cưới mầy làm vợ
Nó điên hay sao rước mầy về làm của nợ


Tao tin chắc rằng nó sẽ huỷ cuộc hôn nhân
TUYỀN : Nếu cần tôi mời ảnh tới đây cho anh nói chuyện
Chúng tôi yêu nhau do tánh tình hoà hợp
Chứ phải đâu nghe lời bạn xấu
Đến nổi sai lầm không biết mình là ai
NGHĨA : Mầy dám chưởi tao là thứ không biết gì
Phải rồi tao sai lầm mầy sáng suốt thông Minh


Chỉ nay mai thôi mầy sẽ được tỏ tường
Xem tao với mầy ai đúng ai sai(Dứt)
BÀ DIỆU : (Từ trong ra nói)Cái gì mà hai đứa la om xòm như con nít vậy?
NGHĨA : Dạ thưa má…
BÀ DIỆU : Má đã dạy các con rồi, người trong gia đình phải thương yêu nhường nhịn lẫn nhau, đằng nầy không gặp thì thôi hễ gặp là xung khắc, các con có xem má ra gì đâu.
NGHĨA : Tất cả cũng tại con nầy, nó đâu coi con là anh của nó.


BÀ DIỆU : Thường ngày nó đâu phải như vậy, hay là con đã làm chuyện gì cho em con không được vui?
NGHĨA : Ai dám làm nó giận, bởi nó là con gái cưng của má mà.
BÀ DIỆU : Hể mở miệng ra là câu móc với nhau, làm sao trong nhà nầy không xẫy ra chuyện.


TUYỀN : Xin má tha thứ, bởi vì con đã làm cho anh hai buồn giận Con có việc phải đi ra ngoài, dạ con xin phép má(Bỏ đi)
NGHĨA : Nó đi đâu vậy má?
BÀ DIỆU : Nó đi đến nhà bạn học nó thì phải.
NGHĨA : Con gái đời bây giờ, ở nhà không lo làm việc nhà, má lại để cho nó rong chơi mãi như vậy không được nha má.
BÀ DIỆU : Hiện giờ là kỳ nghĩ hè, cũng nên để cho nó ra ngoài chơi thông thả, mai này nhập học nó cũng sẽ phải cắp sách đến trường.
NGHĨA : Theo con được biết, tuổi trẻ bây giờ có một số đã bị nhiễm bởi chất độc, không có tiền thì đi làm bậy để đi hít cho phê
BÀ DIỆU : Con tỏ ra bận tâm cho nó từ hồi nào vậy?
NGHĨA : Con lấy làm lạ, mỗi lần con nói ra điều gì là má một hai bênh
vực nó, có lẽ gì vậy mà con Tuyền lên mặt xem thường con.
BÀ DIỆ : Con muốn trách nó, thì hãy nhìn lại tư cách mình đi. Nếu con đàng hoàng thì con Tuyền làm gì dám hỗn với con.
NGHĨA : Trong mắt má, con là người anh xấu xa đến như vậy sao?


BÀ DIỆU : Xấu hay tốt tự con biết làm mẹ má thương con cái đồng đều như nhau, từ trước đến nay con Tuyền chưa làm điều gì sai trái, Nó biết hiếu thảo đi thưa về trình, đâu ai như con không thích thì bỏ nhà đi biệt tăm về đến là có chuyện xẫy ra


NGHĨA : Như vậy má chỉ cần có con Ngọc Tuyền chứ không cần con?
BÀ DIỆU : Tại sao con lại hiểu lầm má như vậy?Con cũng do má cưu
mang chín tháng mười ngày, trải qua bao năm tháng con mới
được như ngày nay, nhưng khi nhìn thấy các con trên dưới không hòa thuận…Con ơi má đau buồn…
CHUỒN CHUỒN


Giấu kín trong lòng
Bao nỗi niềm không thốt được cùng ai
con đã khôn lớn rồi
Sao gánh nặng cuộc đời má còn phải đeo mang
Lẽ ra má yên vui
khi tuổi xế chiều thấy các con khôn lớn
Nhưng có ngờ đâu


Nổi khổ trong tâm càng chồng chất thêm nhiều
NGHĨA : Để má lao tâm
vì sanh nhầm đứa con gây lắm điều tác tệ
má phải lo buồn
Mỗi đêm về trăn trở khóc vì con


Thêm chuyện xẫy ra
Từ trong gia cang làm rạng vỡ thâm tình
Con không biết làm gì
Để gia đình yên ấm như ngày xưa
Mà từ bấy lâu nay
Con vô tâm đánh mất tự lâu rồi.
VỌNG CỔ(CÂU 2)


BÀ DIỆU : Con ơi má vui biết bao nhiêu khi nghe được những lời vàng mà bấy lâu nay má hằng mong đợi, lòng má hân hoan mừng vui khấp khởi phải chăng từ nay tìm lại được hơi ấm thâm tình…
Từ nay má được sống trong hạnh phúc gia đình…
Niềm vui lớn lao bấy lâu má hằng mong đợi, đã nhiều đêm tuyệt vọng không biết bày tỏ cùng ai(-)Má khuyên con dù gian nan vất vã hãy sống đời lương thiện. Tài sản không phải là do mình tạo ra sớm muộn gì cũng như sương khói dần tan…


NGHĨA :(Nói)Tiếc thay, có đôi lúc con muốn dừng chân, nhưng nguyện ước của con vẫn chưa đạt thành ý nguyện.
BÀ DIỆU : Nguyện ước gì sao không nói cho má hay, biết đâu chừng má
có thể giúp gì được cho con.
NGHĨA : Má ơi, lần này con không có ý đùa cợt, con đã yêu Thảo Mi
chân thật và định cưới Mi làm vợ…
BÀ DIỆU : Điều con vừa nói khiến lòng má cảm thấy lạ.


NGHIÃ : Tại sao, má lấy làm lạ?
BÀ DIỆU : Vì con chưa bao giờ đề cập đến việc lấy vợ, sao bỗng dưng
con lại tỏ ra một hai muốn lấy con Mi làm vợ?
NGHĨA : Bởi vì con nhận ra Mi là một cô gái đẹp, dễ mến,má hãy vì con mà lo hạnh phúc cho con, nếu không lấy được Thảo Mi thì suốt đời con sẽ đau khổ.
BÀ DIỆU : Má khuyên con nên nhìn thẳng vào sự thật để sống, với sự thật chứ đừng sống với ảo ảnh.Vì con Mi nó chẳng đời nào chịu ưng con làm chồng đâu.


NGHĨA : Con nhìn nhận lời nói của má là đúng, nhưng má hiểu dùm con với con chỉ có mình em Mi thôi, con mới thấy tình yêu đáng qúi đời sống đối với con mới có ý Nghĩa.


BÀ DIỆU : Con à, con Mi là mẫu người thích cuộc sống trong gia đình, con thích sống ở ngoài nhiều hơn, tương lai thì lại tăm tối
NGHĨA : Má nói những người như con không địa vị, sự nghìệp, tiền bạc thì cả đời không có vợ hay sao?
BÀ DIỆU : Người khác thì má không biết, riêng con thì đúng là như vậy
vì vậy khi cưới nhau ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống hàng ngày.
NGHĨA : Nhiều cặp vợ chồng sống với nhau nhiều năm, mà còn thấy nhiều điều chưa hiểu được nhau, hơi đâu mà má lại phải lo xa
BÀ DIỆU : Con nên tu tâm dưỡng tánh lại, sợ gì sau này không lấy được
người vợ nết na hiền hậu.


NGHĨA : Bộ má tưởng con muốn như vậy sao?Con như ngày nay cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình và xã hội tạo ra, Nếu con có một gia đình giầu có thì con đâu phải sa ngã vào con đường hư hỏng như ngày nay.
BÀ DIỆU : Con đang oán hận má đó có phải không? Ở vào bất cứ xã hội nào cũng phải vất vả mới có được miếng ăn.
NGHĨA : Con biết, má thấy đó trước đây con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình, Nhưng bây giờ con cảm thấy nếu con có một người vợ như Thảo Mi, cuộc đời con sẽ thay đổi nhiều...Xin má giúp con...
BÀ DIỆU : Nếu con gượng ép mà bắt người ta phải lấy mình, điều đó đâu có hạnh phúc vì vậy về chuyện này má không muốn can thiệp vào.
NGHĨA : Như vậy là cả cuộc đời của con, không còn hy vọng gì ở ngày
mai nữa rồi sao? Má ơi
HƯỚNG MÃ HỒI THÀNH


Con muốn dưởng tánh tu tâm…
Để thành người hiền lương
Nên tính chuyện hôn nhân
Mong hạnh phúc tình yêu
Giữ được chân con
Sao má không vui cho con được toại lòng
Con yêu người tha thiết chân tình


BÀ DIỆU : Chuyện cau trầu- đâu thể hàng bán mua
Dẫu con yêu người ta-tình tha thiết đắm say
Má đâu thể giúp con - Nếu họ không thuận tình


VỌNG CỔ(CÂU 5)
NGHĨA : Có thể cô ấy sẽ thuận ưng nếu chuyện hôn nhân của thằng Nguyên được hai bên huỷ bỏ, Con xin má dùng lời khuyên bảo cho đứa em gái của con đừng mơ đến chuyện cau trầu…
Đừng đặt trọn niềm tin vào mối duyên đầu…

Để cho con vẹn duyên tình với người trong mộng, sánh bước cùng người suy tính chuyện trăm năm(-)Con sẽ dừng chân khi gặp được duyên lành, đời hồ hãi vùi chôn vào quá khứ, Xin má thương cho con tròn nguyện ước, chuyện hôm nay con tạc dạ ghi lòng.
BÀ DIỆU : (Dặm)Trời ơi tao tưởng mầy thay lòng đổi dạ có dè đâu còn tác tệ hơn trước đây.
NGHĨA : (Dặm) Nghĩa là má không bằng lòng, tôi biết hễ đụng đến con Tuyền là má nghịch ý.
BÀ DIỆU : (CÂU6)Con hiểu theo cách nào là tuỳ ở nơi con, phận làm mẹ má không ngượng ngùng khi phân xử. Má nghĩ con nên chúc phúc cho em con, chứ không nên tranh dành hạnh phúc của nó.


NGHĨA : Nói như vậy, má chỉ bận tâm đến hạnh phúc của con Ngọc Tuyền còn con má bỏ mặc hay sao?
BÀ DIỆU : (Nói)Má nay đã già rồi, có ngày cũng phải theo ông theo bà
cuối cuộc đời còn lại má muốn được nhìn thấy các con hạnh phúc thôi con à.
NGHĨA : (Trở giọng)Bà không lo cho tôi thì cũng không sao, chính tôi mới là người quyết định cho tương lai đời mình, để bà coi tôi có làm được chuyện đó hay không. Bà chờ xem…(Bỏ đi)


BÀ DIỆU : Nghĩa con ơi…Trời ơi, Sao tôi khổ đến như vậy…(Bà Diệu ngồi xuống nức nở)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 10 : MỘT GÓC VƯỜN HOA THƠ MỘNG

LONG : (Trên tay cầm chiếc áo đi ra )Trời chiều đầy sương, em không nên đứng ở ngoài này lâu, Hãy mặc thêm áo vào kẻo mang bệnh.
THẢO MI : Cám ơn anh.
LONG : Thảo Mi, Em hãy cố quên đi mọi chuyện buồn đã qua, để trở về với cuộc sống hiện tại
THẢO MI : Anh Long, đôi lúc em thấy buồn và cô đơn lắm.
LONG : Em nên đối diện với sự thật ấy đi. Anh không biết mình nên làm gì và phải làm sao để thay đổi hoàn cảnh của em, vì vốn dĩ nó đã gần như số phận.


THẢO Mi : Số phận? khi người ta cùng đường hết phương vùng vẫy trong mọi hoàn cảnh sống của cuộc đời thì họ thường đổ thừa cho số phận, chứ ít có người chịu thừa nhận rằng số phận dù tốt hay xấu đều do tính cách tạo ra. Và số phận không thể xuống lịnh cho con tim nên trong chuyện nầy em thấy tâm mình luôn rưng rức…nên không còn nhận biết mình tỉnh hay mơ, chuyện xưa cứ bất chợt hiện về, nên trong tâm não cứ lơ mơ như đang hiện hữu một chuyện tình buồn vu vương trong cổ tích…


LONG : Em có thể kể cho anh nghe câu chuyện cổ tích lơ mơ hiện hữu đó không, và nó ảnh hưởng đến em như thế nào mà tâm trí em cứ vu vơ buồn thảm…
NAM XUÂN


THẢO MI : Vâng em kể đây, ngày xưa…
Ở dương trần có hai người yêu nhau
Tình tha thiết đắm say
Nhưng đâu ngờ có ngày chia hai


Một hôm chia tay
Chàng đi về tận nơi góc biển chân trời
Buổi chia ly nước mắt lưng tròng
Hai người xúc động không thể rời xa

LONG : Ôi cuộc đời dâu bể
Phúc chia tay nghe buồn sao não nuột
Rồi chuyện tình duyên thế nào
Vì sao họ không gặp lại nhau


THẢO MI : Ôi đoạn trường vì cơn ác mộng
Thuyền của chàng chìm đắm giữa đại dương
Người ra đi không bao giờ trở lại
Thương cho nàng chờ đợi mòn tuổi xuân.


NAM AI


Rồi đêm đêm…
Từ trong bóng tối mịt mờ
Bóng hình chàng hiện ra
Chàng nhớ đến nàng
Buồn cất giọng ca vang
Như nỗi niềm oán than
Bài ca buổi tựu trường


Suốt đời cứ vấn vương


LONG : Ôi bài ca nghe sao não nề
Vậy là nàng vẫn nhớ đến người xưa
Nên gợi chuyện tình buồn
Bằng cổ tích ngày xưa(Dứt)
THẢO MI : (Khóc)Tại sao Em vẫn không thể nào quên đi được mối tình


này, càng muốn quên thì lòng lại càng thấy nhớ.
LONG : Nhìn thấy em đau khổ anh không biết cách nào làm cho em vơi đi bớt buồn đau, hãy cố quên đi tất cả như nó chưa từng hiện hữu trong trái tim khối óc của em…chỉ có một tình yêu mới làm cho người ta quên đi một tình yêu. Hãy chấp nhận lấy anh đi Thảo Mi.


THẢO MI : Anh đừng vì một phút giây xúc động nhất thời sau này sẽ hối hận…Anh hãy đi đi...về đi.
LONG : Hãy cho anh biết lý do?
THẢO MI : Em xét mình khó mà làm tròn bổn phận vợ đối với anh sợ sau khi kết hôn cái phải đến là đổ vỡ. Anh sẽ rời xa em…


LONG : Em cũng biết vợ chồng bỏ nhau bao giờ cũng có lý do rất chánh đáng, không thể khi không mà lại xa nhau một cách dễ dàng.
THẢO MI : Một ngày nào đó anh cũng sẽ chán và xa em…


LONG : Không! Anh rất thương yêu em, chẳng qua là em không hiểu nỗi khổ của anh mà thôi, em có tin là thật không?(Nhạc đệm)
THẢO MI : Em tin chứ, em rất là tin anh, Nhưng anh hãy cho em biết anh yêu em từ lúc nào, tại sao lại yêu em?


LONG : Bởi vì biết em từ hồi nhỏ, mình là bạn học với nhau, tình bạn ngây ngô tuổi nhau dài theo năm tháng hoá thành tình yêu. Kỷ niệm mà anh ghi khắc trong tim lúc thời thơ ấu chúng ta đã từng làm vợ chồng, nhìn em trong chiếc áo cô dâu đẹp lộng lẫy, hình ảnh đó em đẹp như bức tranh tiên nữ hạ phàm, lúc đó anh mong sao em sẽ là của riêng anh mãi mãi, Nhưng anh không ngờ người em yêu lại là Sơn, chứ không phải là anh, nhưng em ơi dù có nói vạn lời đi nữa thì tình cảm của anh dành cho em là chân thật bất chấp thời gian và những đỗi thay của dòng đời nghiệt ngã. Thảo Mi ơi…. đã từ lâu anh ấp ũ ở trong lòng…


XÀNG XÊ(Lớp xề)
Vẫn chưa thốt được nên lời
Thấy em còn thương nhớ đến một người
Kỷ niệm ngày xanh vẫn còn Nguyên hình
Và chuyện tình người ấy vẫn sống mãi trong lòng
Nên anh lặng thầm dù con tim giục giã bao lần
Dù tiếng lòng đã thổn thức ở bờ môi

Vì đâu mà anh mõi mòn chờ đợi
Tháng lụn năm tàn chờ kỷ niệm mờ phai
Chờ đợi đến ngày sánh bước chung vai
THẢO MI : Long ơi em vừa trãi qua cơn ác mộng
Cho em thời gian xoa dịu tâm hồn
Và trong cuộc sống còn biết bao điều lo toan
Anh dành cho em tình sâu nghĩa nặng


Và ân tình kia em xin ghi tạc trong lòng.
(Nói)Nếu chúng mình có duyên phận, rồi đây trời sẽ rủ lòng thương cho anh được như ý nguyện
LONG : Kể từ nay anh hứa sẽ cho em đầy đủ hạnh phúc.
THẢO MI : Anh, sao anh đối với em tốt qúa như vậy?
LONG : Vì...Anh yêu em. Mi ơi, lời nói của anh xuất phát tự đáy lòng, Em không cảm nhận được con tim anh thổn thức đến dường nào sao?
THẢO MI : Em tin anh, Anh Long, bao ngày tháng qua anh đã cùng em
trải qua hiểm nguy gian khổ, Mỗi lần em tuyệt vọng là anh điều ở bên em an ủi và giúp đỡ em. Cám ơn Anh. Dù lý trí em đã bao lần chống chế, nhưng trái tim thì mềm yếu đến lạ lùng, nhưng thôi hãy để mọi cảm xúc dung hoà trong hiện tại anh ạ. Đừng giục giã cũng đừng tự ép mình, nếu không xuôi theo tự nhiên ắt sau nầy sẽ sinh ra phiền luỵ…Mình về đi anh…


LONG : Mình đi em…(Hai người thân mật nắm tay cùng đi…)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 11 : ĐẦU NGÕ NHÀ THẢO MI
Thảo Mi dắt xe ra đến đầu ngõ Nghĩa vừa bước tới nhìn thấy T. Mi niềm nở…
NGHĨA : Kìa emThảo Mi anh đã đứng nơi đây chờ em tự lâu rồi.
THẢO MI : Anh chờ tôi có chuyện gì không?
NGHĨA : (Cười xề xòa)Hổng có...ờ mà có anh đang đợi em đây, đã lâu không gặp em mạnh giỏi chứ?
THẢO MI : Vẫn mạnh, cám ơn anh.
NGHĨA : Đã bao lần anh cố dằn lòng, không nên đến tìm gặp em.Nhưng anh không thể nào cản được con tim khi nó cứ mãi réo gọi tên em.
THẢO MI : Tại sao?Anh lại cứ tiếp tục nói ra những lời nói này mãi, em đã nói rất rõ ràng, em không bao giờ chịu lấy anh đâu, ước mong từ nay anh đừng làm phiền em nữa, em cảm thấy rất khó chịu khi lại phải đối diện với anh.


TRĂNG THU DẠ KHÚC
NGHĨA : Thảo Mi ơi, nếu….


Em chấp thuận lời anh thiết tha
Ta có nhau trong đời
Xây đắp tương lai vững bền
Tình duyên hạnh phúc ở mai sau
Anh xin giữ vẹn tình em trong trái tim
THẢO MI : biết làm sao hơn


Cho anh hiểu em cạn cùng
Tình không rung cảm ở con tim
Ta nên giữ vẹn làm tình thân lưu dấu riêng
NGHĨA : (Nói)Thảo Mi…anh muốn dành hết tình thương cho em, Anh không bao giờ có ý gây cho em phiền muộn, anh sẽ đứng ra bảo vệ nếu ai có ý xúc phạm đến em.


THẢO MI : Em mong là từ nay anh không đến tìm em, gây phiền muộn cho em là đủ rồi.
NGHĨA : Làm sao anh có thể rời xa em?
THẢO MI : Anh có giết chết em, em cũng không bao giờ chịu lấy anh .
NGHĨA : Tại gì em quá mù quáng nuôi dưỡng trong lòng tình yêu. Thứ tình yêu lãng mạn viễn vông vông đó biến em thành người ngu dại.Mục đích anh đến tìm em là để báo cho em một tin mừng.


THẢO MI : Tin mừng?Em chưa kết hôn, tin mừng gì?
NGHĨA : Anh biết thằng chồng hờ của em nó đã chết giữa lòng đại
dương, nó vĩnh viễn không thể nào trở về để cưới em được nữa đâu(Nhạc dằn)...
THẢO MI : Dù cho Sơn không còn trên dương thế, trên đời này có hết đàn ông đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ chịu làm vợ của anh.
NGHĨA : Thảo Mi, Anh khuyên em đừng coi anh là một kẻ chẳng ra gì.Nếu em cứ mãi từ chối lòng thành của anh đối với em, thì anh sẽ gây ra những điều không tốt đối với em.


THẢO MI : Hừ, Anh giết tôi chết thì anh sẽ trở thành kẻ phạm tội, pháp luật sẽ không tha cho anh.
NGHĨA : (Cười ngạo nghễ)Nói thật anh chẳng coi luật pháp ra gì.vì vậy em không nên uổng phí thời gian mà hăm dọa anh.
THẢO MI : Anh coi thường luật pháp tự thổi phồng trước mặt tôi, lần cuối tôi khuyên anh không nên tiếp tục lầm lỗi, đi sai đường, trước sau gì cũng nhận lãnh hậu quả thôi.
NGHĨA : Em khỏi cần phải hăm dọa, bởi thằng Nghĩa này chẳng ngán một ai.


THẢO MI : Anh Nghĩa, sự tình đã đến nước nầy rồi, thì tôi và anh coi như từ trước đến nay chưa từng quen biết. …Bỏ đi…
NGHĨA : (Gọi theo)Thảo Mi!Anh nhất định sẽ lấy được em…Thảo Mi…


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 12 : CẢNH CĂN CHÒI NGOÀI HẢI ĐẢO
Sơn nằm dưới ván, Già Thiện bưng thuốc vào…
GIÀ THIỆN : (Chăm chú nhìn Sơn thở dài)Tội nghiệp lúc nào cũng tỏ ra u buồn tuyệt vọng, tâm sự u hoài như thương nhớ nơi đâu á, mới đó mà đã bao ngày tháng trôi qua rồi…ôi cái ngày bão giông định mệnh…
HỒI TƯỞNG(HOẠT CẢNH)


Già Thiện quảy lưới rách loang lổ đi lưới cá ven bờ biển, bất chợt thấy xa xa nơi triền nước có một người nằm vật vờ bị nước tấp vào(Nhạc hồi hộp)Ông quăng lưới xuống đất vội chạy đến vực Sơn dậy đưa tay sờ mũi Sơn, mỉm cười ẳm Sơn dậy....
CHUYỂN CẢNH


VỀ THỰC TẠI


GIÀ THIỆN : Dậy…dậy…uống chén thuốc nầy rồi ngủ tới mặt trời lặn
cũng được, ngủ gì mà li bì không sợ mục con mắt hay sao?
SƠN : Buồn quá nhắm mắt để đó chứ có ngủ nghê gì đâu bác.
GIÀ THIỆN : Buồn bã chi cho mệt, bữa nay thấy đở rồi đó, chứ bữa trước nhìn thấy phát ghê. Quần áo tả tơi, tóc tai rũ rượi trông giống như con chồn chó vật ở ngoài hàng dương .
SƠN : Cháu nghĩ mình đã chết, đã từ giã cỏi đời này rồi ai dè…Cũng may gặp được bác, ơn nầy không biết bao giờ cháu mới trả cho xong.
GIÀ THIỆN : Ơn Nghĩa gì cháu ơi, tao cứu mầy mai mốt người khác cứu lại tao, cuộc đời như vòng tuần hoàn xoay chuyển, cứ luân phiên thay đổi những việc Nghĩa nhân, tao cứu mầy là làm được việc thiện, nếu không phải tao gặp người khác cũng vậy thôi,có vậy con người ta mới ngẫng mặt nhìn trời không hổ thẹn với lương tâm mình chứ.
SƠN : Đức độ của bác quả là cao rộng, và lòng tốt tràn ngập như nước biển mênh mông.
GIÀ THIỆN : Có gì đáng nói đâu cháu ơi, điều mà bác đang lo nghĩ là không biết những người cùng đi với cháu còn sống hay đã chết, Không biết họ được cứu vớt hay đã làm mồi cho cá ăn hết ngoài kia, chứ bây hỏng còn nhớ gì hết hay sao?
SƠN : Dạ cháu mơ hồ nhớ là tàu của cháu hướng về hướng đông nam thì bất ngờ bổng đâu…


ĐẢO NGŨ CUNG
Mây đen trùm phủ khắp chân trời
Gió gào sóng giật từng cơn
Con tàu phút chốc lắc lư
Cháu chưa kịp trở xoay
Dường như mọi chuyện đã muộn rồi


Sóng chòm lên cao ngất trời
Con tàu bất lực giửa trùng khơi
Giữa lúc nguy nan
Kẽ sa chân lỡ bước nguy cùng
Như trong đêm tối mịt mùng
Không còn nhận biết điều chi
Cháu chụp vội phao cứu sinh


Nước đưa ra xa không còn thấy con tàu
Nó đã hết sứ mạng rồi
Chìm đắm giữa lòng đại dương
Từ đó cháu trôi dạt lênh đênh
Phiêu bạt giữa biển trời
Ôi thật là dịu kỳ
Như có phép màu giải cứu
GIÀ THIỆN : Trên đường tao đi đánh lưới


Thấy bây nằm xấp phơi thây
Tưởng người xấu số chết trôi
Ai dè còn sống hôm nay
SƠN : (Nói)Cháu may mắn thoát nạn, những người khác chắc là chết hết rồi bác ơi, trong đó có người bạn mà cháu vô cùng yêu quý.


GIÀ THIỆN : Biết làm sao bây giờ nếu họ may mắn thoát nạn thì mừng cho họ còn bằng như ngược lại thì ôi đó cũng là số phần, cháu có đau buồn thì sự việc có thay đổi được đâu, Ủa mà tao quên hỏi chú em mầy có vợ con gì chưa vậy?
SƠN : Chưa mà cũng như có rồi bác ơi.
GIÀ THIỆN : Sao kỳ vậy chưa mà cũng như có…a tao hiểu ra rồi, ý là có chổ có nơi rồi phải hôn, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt.
SƠN : Dạ đúng rồi đó bác.
GIÀ THIỆN : Hú hồn hú vía con nhỏ, còn chút nữa là chịu cảnh mất chồng rồi, vậy cũng mừng, thôi ráng nghĩ ngơi dưởng sức còn về đất liền gặp nó.
SƠN : Nghe bác hỏi mà cháu chạnh lòng nhớ về cô ấy…ngày tiển cháu lên đường cô ấy đã thức thâu đêm…


PHỤNG HOÀNG
Ngồi một mình giữa canh khuya thanh vắng
Quyết lòng may cho xong chiếc áo
Để sớm mai trao người về tận đất khách xa xôi
Chiếc áo thân thương
Từ lúc ra đi cháu luôn giữ bên mình
Như giữ tình yêu của người con gái


Chung thuỷ dịu hiền như ruộng lúa miền quê
GIÀ THIỆN : Tình yêu đơn sơ
Của cô gái quê thơm như hạt lúa vàng
Cháu cũng hiền lương son sắt một lòng
Nên trời xót thương không rẽ chia tình chồng vợ
Mai cháu quay về tái hợp mối duyên xưa


SƠN : Cháu cũng thầm mong cho trời quang mây tạnh
Cho ngày tháng qua mau cháu trở lại quê nhà
Gặp lại người xưa cho phỉ dạ mong chờ
GIÀ THIỆN : Nghe những lời chân tình bác cảm thấy xót xa
Hãy vững lòng vượt qua lúc cùng nguy
Rồi đây có ngày hai cháu sẽ đoàn viên


Giông bão cuồng quay


Đã không cướp đi sự sống kẻ hiền lành
Thập tử nhất sinh mười phần nay qua khỏi
Nghĩa là cuộc đời trả cháu về hạnh phúc niềm vui
SƠN : (Nói)Cháu rất mong như vậy, chỉ còn một việc là làm sao sớm trở lại quê nhà. Bác chắc là sẽ giúp được cháu không bác?
GIÀ THIỆN : Chú em mầy yên tâm, chân tao còn vững như thạch tùng, mắt vẫn còn sáng như ngọn hải đăng thì việc chú em mầy về đất liền đó là cái chắc.


SƠN : Lạy trời cho cháu về đến nơi được bình an, một ngày nào đó
cháu nhứt định trở lại nơi này.
GIÀ THIỆN : (Cười)Thôi trở lại làm chi ở đây buồn lắm, tao mong cho bây về sớm để gặp lại người yêu, chứ khi bây quay lại biết đâu không thấy tao nửa. Thôi chắc bây cũng đói bụng rồi để tao ra ngoải kiếm ít cá vô kho quẹt, trời se se lạnh ăn cơm thứ đó ngon cải trời. Thôi tao đi nghen…(Già Thiện quảy lưới đi về hướng biển, Sơn nhìn theo lòng dâng lên niềm thương cảm)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 13 : BÊN HIÊN CHÒI LÁ TRÊN HOANG ĐẢO.


Sơn cùng GiàThiện ngồi ăn cơm
GIÀ THIỆN : Bữa nay là bữa cơm cuối cùng, chú em ăn no đi để có sức mà vượt biển.
SƠN : Cháu nuốt không nổi bác à.
GIÀ THIỆN : Không nổi cũng phải nuốt, biển vùng nầy sóng to gió lớn ,chú em mầy không chịu ăn là không về tới đất liền đâu nghen.
SƠN : Cháu nghĩ đến quê nhà nghĩ đến việc bác ở lại một mình không sao cháu nuốt nổi.
GIÀ THIỆN : Thì hồi trước đến giờ vẫn vậy có sao đâu, bác sống với biển quen rồi bây đừng sợ.


SƠN : Nhưng thà cháu không biết thì thôi, chứ biết bác sống một mình cô quạnh như vầy, cháu không khỏi chạnh lòng.
GIÀ THIỆN : Có gì đâu đó là do bác tự chọn, bây còn trẻ tương lai còn dài, có nhiều việc đang chờ phía trước.


SƠN : Nơi hoang sơ nầy, đã sinh cháu thêm lần thứ hai. Tấm lòng của bác, cháu sẽ suốt đời ghi nhớ ,
GIÀ THIỆN: Người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy cảnh chùa, đó là việc nên làm, chứ đâu mong thi ân để người khác trả ơn.
SƠN : Cháu xin phép hỏi bác, bác sống một mình còn những người thân của bác thì sao, ở đâu sao cháu không thấy ai hết?


GIÀ THIỆN : Chuyện của bác dài lắm, kể năm bảy ngày cũng không hết cháu ơi. hồi trẻ bác bôn ba xuôi ngược dữ lắm, ngôi nhà cũng là chiếc bè trên sông…
CỔ BẢN
Dọc ngang khắp sông ngòi kênh rạch
Bềnh bồng trôi nổi khắp đó đây
Để mong tìm kế sinh tồn
Bà ấy cũng là người sống ở trên sông
Vì cảm thông nhau nên đôi người hoà hợp


Tìm đến với nhau không cau trầu
Đêm đêm gối đầu cùng ngắm trăng sao
Hơn một năm sau thì bà ấy sanh con
Nhưng trời không thương người nghèo lương thiện


Đứa trẻ chưa thấy mặt cha
Thì đi xa mãi không về
SƠN : Phải chi đứa trẻ còn sống là niềm vui
An ủi sớt chia vợ chồng già hiu quạnh.


Vậy còn bác gái ở đâu
Sao không thấy mặt quanh nhà.
Bác sống một mình thật hẫm hiu


GIÀ THIỆN : Một cơn đau giữa biển xanh bất chợt.
Trời nước mênh mông cô quạnh
Bó tay rơi lệ tiễn biệt vợ hiền .
Bà ấy thều thào vài câu từ biệt.
Rồi ra đi vĩnh viển không về (dứt)


SƠN : (Nói)Cuộc đời bác là chuổi ngày dài bất hạnh, rồi vì sao bác sống thui thủi ở nơi nầy?
GIÀ THIỆN : Ngưòi xưa thường nói sống đồng tịch đồng sang, chết đồng quan đồng quách, Bác là người quê mùa dốt nát không có khí phách của những bậc tiền nhân. Nhưng khi bà ấy đã trăn trối lại rằng, mong muốn được nằm lại nơi đây lẽ nào bác từ chối, ngoài xa kia là chút mộ phần không hương khói, nhưng dù nó có là nấm mộ gió giữa bãi dương xanh,thì bác cũng không nỡ bỏ nơi nầy ra đi.
Người đã vì bác chịu nhiều gian truân vất vã, thì nay bác nguyện làm người gát mộ, gìn giữ ngôi nhà thiêng liêng cho đến hơi thở sau cùng…


VỌNG CỔ(CÂU15)


Để ngôi mộ hoang không cô đơn khi mưa gió mịt mùng…
Dẫu người đã khuất không hiểu được tấm lòng của bác, thì bãi cát dài cũng ghi nhận in dấu từng bước chân(-)Mỗi buổi chiều lặng lẽ bước đi thấp nén nhang trên nắm mồ hoang lạnh, là bác đã vui lòng mãn nguyện với người xưa mình giữ vẹn câu thề


SƠN : (Dặm)Bác dám hy sinh cho người đã khuất, tấm lòng thuỷ chung cao thượng khó ai bằng .
GIÀ THIỆN : (Dặm)Bác không cần thế gian hiểu thấu lòng son, chỉ với lương tâm đã thấy mình thanh thản .


SƠN : (CÂU16) Ôi lòng của bác như trời cao biển rộng cháu thấy mình nhỏ hẹp như con rạch nhỏ ố hoen, cầu cho thế gian có những tấm lòng, biết yêu thương nhau và trọn đời chung thuỷ. Như nước ngoài sông xuôi dòng biển lớn, cần mẩn vun bồi cho đất thắm phù sa, nghiêng mình trước tấm lòng son cho tôi nhìn thấy Nghĩa nhân cao vời


GIÀ THIỆN : Bấy nhiêu đó bác thấy lòng ấm lại cứu sống một mạng người không phải là việc uổng công, mai sau trôi nổi giữa dòng đời, bác mong cháu nhớ những lời hôm nay.


SƠN : (Nói)Cháu xin ghi khắc trong tâm, và sẽ gắng học tấm lòng sắt son của bác.


GIÀ THIỆN : Với một người hiền lương thật thà như cháu, bác tin rồi đây cháu sẽ vượt qua hết nạn tai, và sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, thôi cháu hãy vào thu xếp hành trang lên đường cho sớm kẻo xế chiều.
SƠN : Dạ...Bác…(Bỏ đi vô trong)


CHUYỂN CẢNH


CẢNH 14 : CẢNH NGOÀI BỜ BIỂN
Hai người ôm nhau cảm thông thân thiết
SƠN : (Nghẹn ngào nói )Bác ở lại giữ gìn sức khoẻ, Cháu hứa sẽ
Có ngày trở lại đây thăm bác.
GIÀ THIỆN : (Đưa tay lau nước mắt)Chúc cháu ra đi bình an…
(Sơn nhảy lên chiếc bè rồi từ từ chèo dần dần ra xa…)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 15 : TRƯỚC SÂN NHÀ THẢO MI
Long ngồi tự sự…
LONG : Mình đã chết đi sống lại, giờ được Mi thương yêu, Mình vui mừng không bút mực nào tả xiết. Giờ mình mới cảm nhận ra cuộc đời thật đáng sống, cám ơn trời cao, cám ơn người bạn tốt của tôi.


THẢO MI : Anh ơi, làm gì mà ngồi suy tư dữ vậy, bộ anh đang nghĩ đến cô nào phải vậy không?
LONG : Đâu có, Ờ mà anh đang nghĩ đến cô này nè(Cười vui vẻ)Để coi bữa nay bà xã cho anh ăn món gì đây?
THẢO MI : Anh coi…Bữa cơm hôm nay có khác hơn mọi ngày không?


LONG : Chắc lại là nước tương chấm với rau muống luộc nữa phải
không?
THẢO MI : Hổng có đâu …ông xã…


XANG XỪ LÍU
Em mới vừa đi chợ về…
Trong lòng khấp khởi mừng vui
Vui gì mình đã thành lứa đôi
Chưa được bao lâu nhưng hạnh phúc tràn đầy
Nên hôm nay tưởng nhớ đến ngày trọng đại


Em cho anh ăn toàn món hảo hạng.
LONG : Ý trời, chứ món gì mà ngon vậy hở em
Đừng nói là râu tôm nấu với ruột bầu
THẢO MI : Món đầu tiên là thịt gà xào xả ớt
Tiếp đến nữa là canh chua nấu với cá lóc
Đó là món ăn đặc sản của Miền sông nước
Thơm lừng tỏa ngát gạo nàng Hương
Còn đây là cá rô kho tộ anh thích không?


LONG :(Nói)Cha…bữa nay bà xã cưng anh dữ há…bộ mới trúng số hả Cưng?
THẢO MI : Còn hơn trúng số nữa.
LONG : Vậy hả? gì mà vui dữ vậy?
THẢO MI : Ông xã ơi, khờ qúa hổng biết gì hết trơn vậy? anh đoán thử
coi?


LONG : Em hỏng nói ra làm sao anh biết được, có trời mới đoán ra
được câu đố của em
THẢO MI : Làm chồng mà không hiểu được chuyện gì xẩy đến cho vợ
mình thì thật là vô tâm
LONG : Thôi mà, đừng có hờn trách anh nữa hãy nói cho anh biết
chuyện gì đi được không em?
THẢO MI : (Ôm mặt khóc)Ngày mới quen anh tỏ ra ga lăng hết sức, nhưng khi có được em rồi anh lại bỏ bê em một mình, không thèm để ý đến em.
LONG : (Đưa cao tay lên thề)Anh thề, lúc nào cũng yêu em Không hề thay đổi.


THẢO MI : Em biết mà…em biết đàn ông là như vậy. ngày anh trở về với nỗi kinh hoàng vượt qua cái chết, vì cảm thương con người bất hạnh, bao nhiêu tình cảm anh dành hết cho em, nên em đã xiêu lòng…
VẠN HUÊ TRƯỜNG HẬN
Phần tội nghiệp
Người không may
Công danh giờ đã trắng tay
Khi quay trở lại quê nhà
Bởi cảm thương nên em chạnh lòng


Thấy anh Không ham cờ bạc rượu chè
Suốt ngày chỉ biết đi làm
Nhưng em đâu thể ngờ rằng
Khi anh lấy được em rồi
Chưa được bao ngày Anh đã đổi thay


LONG : (Nói)Em nói chuyện thật là vô lý qúa. Nếu anh chẳng thật lòng yêu em Anh đâu cần ngày đêm tưởng nhớ đến bóng hình của em.Tình yêu anh dàng cho em là chân thật.
THẢO MI : (Nũng nịu chỉ trán Long)Ngốc ơi là ngốc, chúng ta sắp có con rồi, Con của chúng ta sẽ chào đời trong tình yêu thương của ba mẹ nó.


LONG : (Bất ngờ giọng cà lâm)Có thai? Em có bầu?Anh sắpđược làm cha rồi? Nếu em không nói ra chẳng bao giờ anh đoán ra được.Xin lỗi em, Em đáng yêu lắm anh yêu em vô cùng, Em có yêu anh không?
THẢO MI : Anh Long, lẽ nào mãi đến hôm nay anh vẫn chưa hiểu lòng em sao?
LONG : Thời gian đã qua đi, bây giờ em biết rõ, anh là Longkhông phải là Sơn vậy em có yêu anh không?


THẢO MI : Anh còn hoài nghi tình cảm của em đối với anh à? Anh hỏi thì em xin thưa từ ngày chung sống cùng anh, em đã dần dần quên hẳn người xưa, Nếu không em cảm thấy có tội vì đã không thật lòng chung thủy cùng anh, Em yêu anh, em đã đem cả cuộc đời để yêu anh, từ nay chúng ta sẽ cùng nhau lo cho một tiểu gia đình hạnh phúc của chúng mình anh nhé?


LONG : Em đối với anh thật là tốt.
THẢO MI : Với một con người chân thật như anh, không lên lấy em làm gì.
LONG : Em nói vậy Nghĩa là sao?Em ân hận đã lấy anh à?
THẢO MI : Không, em rất vui và sung sướng khi được làm vợ anh, cám ơn người chồng yêu qúi của lòng em vậy được chưa?


LONG : Em vừa gọi anh bằng gì vậy?
THẢO MI : (Nũng nịu)Chồng yêu qúi nhất đời của em.
LONG : Mi ơi, em thật là đáng yêu, người vợ hiền của anh.
THẢO MI : Anh Long, đứa bé trong bụng của em, là con của anh sau này em sinh con ra nó sẽ là đứa con trai rất giống anh.


LONG : Em làm sao biết chắc được là con trai?
THẢO MI : Đêm hôm qua em nằm mộng, trong giấc mộng thấy bà tiên báo mộng cho em biết vợ chồng mình sẽ có một đứa con trai, anh có vui mừng không?
LONG : (Ôm chặt lấy Mi)Anh vui, anh vui lắm cám ơn trời, cám ơn em, từ nay em đừng có hay buồn giận nữa sẽ có hại cho em và cả đứa con trong bụng em, anh thích thấy em cười như vậy đẹp lắm.
THẢO MI : Anh chỉ biết nịnh em thôi à.


LONG : Mi, anh mong muốn chúng ta được sống vĩnh viễn bên nhau như thế này.
THẢO MI : Em sẽ đem hết tình cảm sâu xa thương yêu anh.
LONG : Mi à, Em ở nhà để anh đi báo cho cậu Nguyên biết về chuyện em đã mang thai, khi biết được chắc là cậu vui lắm đó em.
THẢO MI : Mừng qúa em cũng quên báo cho Nguyên biết thôi anh đi đi rồi về cho sớm nha anh…(Long bỏ đi…)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 16 : NGHĨA TRANG


Nghĩa và đồng bọn uống rượu ngà say
NGHĨA : (Đưa ly lên)Uống…uống đi tụi bay …vô …
TƯ THẸO : Anh hai, coi bộ anh không mấy được vui, có phải anh buồn về
chuyện con Mi phải vậy không?
NGHĨA : Tao càng nghĩ lại càng thêm tức, tao như vậy mà lại thua một tên chẳng ra gì, cô ấy chấp nhận lấy nó chứ nhất định không chịu lấy tao.
TƯ THẸO : Con nhỏ này không biết chuyện, hay mình xử nó theo luật
giang hồ đi anh hai.


NGHĨA : Mày có ý kiến gì nói ra nghe coi, đừng có múa tay động chân được không, mày nói không xong là tao xử mày trước đó.
TƯ THẸO : Hay mình tìm mua một khẩu súng đi anh hai.
NGHĨA : Mua súng lậu?
TƯ THẸO : Không mình mua súng giả để hù cho nó sợ.


NGHĨA : Đồ ngu, súng giả và thật bộ nó không nhận ra được sao?
TƯ THẸO : Nghe em giải thích.
NGHĨA : khỏi cần giải thích tao đã nghĩ ra một kế để trừng phạt bọn nó rồi(Nghĩa nói nhỏ vào tai Tư Thẹo)Đó mày cứ làm theo lời tao dặn bọn nó có chạy đàng trời cũng không thoát được đâu.
TƯ THẸO : Kế này có chắc ăn không anh hai?


NGHĨA : Mày yên tâm, tao vì chuyện này đã phải nghĩ nát óc mới nghĩ ra đó.
TƯ THẸO : Em nhất định bắt bọn họ trả thù vì nó dám coi thường anh hai.
NGHĨA : Vậy được, Chúng ta hãy tiếp tục uống đi…vô…vô…(Cười khanh khách…)


CHUYỂN CẢNH
CẢNH 17 : CẢNH NHÀ THẢO MI


Sơn về đến kêu hồ hởi gọi Mi và đập cửa dồn dập…
SƠN : Mở cửa …Mở cửa mau lên, Mi ơi anh đã về đây…
THẢO MI : Tôi đây…ai gọi…(Nhìn thấy Sơn bất ngờ sửng sốt) Anh là… là…Sơn…Trời anh Sơn đây sao(Nhac dằn-khóc)
SƠN : Mi ơi…Anh đây! Sơn đây này !…(Ôm Mi)
THẢO MI : Anh ...Anh không chết phải không? Anh còn sống phải không?


SƠN : Đúng vậy anh hãy còn sống đây.
THẢO MI : Anh Sơn…Em không ngờ anh vẫn còn sống,trở về đây…(Khóc)
SƠN : Tội nghiệp cho em, Mi ơi, anh có vạn lời muốn nói cho với em , trong những ngày sống trên hoang đảo, và ngay trong từng giấc mộng anh luôn nhớ đến hình bóng của em.
THẢO MI : Lời nói của anh như kim châm vào trái tim em, Anh trở về đây


tâm tư em rối bời, hoàn cảnh ơi sao bạo tàn cay nghiệt…


SƠN : Tại sao?


THẢO MI : (Ngập ngừng đau khổ)Anh … Sơn ơi…sau những ngày chúng mình xa nhau… mọi điều giờ đã trở nên đổi khác.
SƠN : đổi khác? Đổi khác Nghĩa là sao? Anh chưa bao giờ thấy em tỏ vẻ u sầu và hồt hoảng lên như thế này, Em hãy cho anh biết Nguyên nhân tại vì sao không?


THẢO MI : Anh Sơn, chúng ta cùng sống bên nhau từ hồi còn thơ dại, lúc đó chúng ta chỉ là hai đứa trẻ bày trò vui chơi, bây giờ cả hai đã trưởng thành thì mọi việc cũng đã đổi thay theo ngày tháng.
SƠN : (Đau khổ nhìn Mi)Em thay đổi mất rồi, anh cảm nhận ra em
Đã có một sự thay đổi rất là to lớn…


THẢO MI : (Khẽ gật đầu)Xin anh hãy tập thù hận em đi, như vậy anh mới có thể dần dần quên em, một con người phụ rãy…
SƠN : (Cười chua xót) anh đã hiểu rồi, có phải em đã làm điều gì lầm lỗi ?
THẢO MI : Em không biết nói gì hơn là xin anh tha thứ,vì em có lỗi, lỗi tại ở nơi em.

MÁI AI


Trời ơi… sao ông nở sắp bày…
Làm chi ra cảnh đau lòng
Trước nghịch cảnh nầy tôi biết phải làm sao
Ông trời ở trên cao có thấu cho nỗi đau
Khi gặp lại bạn hiền càng đau khổ nhiều hơn
Chuyện tình đã xa cứ ngỡ đã nhạt nhoà


Nhưng ai biết đâu ngờ người bất chợt về đây
SƠN : Lời người xưa nghe như hư thực
Như oán than trách số phận bẽ bàng
Hãy phân tỏ ngọn ngành cho anh tận tường khúc nôi.


VỌNG CỔ(CÂU 3)
THẢO MI : Sơn ơi…. Em đau khổ vì sự tình thay đổi… những ngày xa cách biển hoá cồn dâu, đất bằng dậy sóng định mệnh khắc khe đã rẽ lối chia đường…
Em đã trở thành một cô gái lạ thường…


Nét đoan trang dáng hồng dung dị đã không còn thuỳ mị trước bão dậy cuồng phong(-) Thảo Mi ngày nào Sơn hết mực yêu thương đã không có quyền vấn vương chuyện tình cũ. Vì em đã trót tin người đi vào thiên cổ nên gặp lại hôm nay quá chua xót bẽ bàng.
SƠN : (Dặm) Trời ơi… vì đâu lại xẩy ra cảnh tình cay nghiệt, em có thể nào là người thay lòng đổi dạ được sao?


THẢO MI : (Dặm) Em ngỡ ngàng vì sự thể chua cay, biết nói gì hơn, xin anh một lời tha thứ tội…(Sụp cúi xuống…)
SƠN :(CÂU 4) Thôi đi…tôi đâu cần Nghĩa cử giã nhân,đó thể như là hành động tiễn đưa kẽ nằm dưới hoang mồ…


Hỡi trời cao có thấu cho nổi đau của một người bất hạnh vừa trở về từ cõi chết. Ngày ra đi tôi nâng niu bao kỷ niệm hình ảnh của vợ hiền chấp cánh mỗi bước tương lai. Mỗi dặm đường là thêm vững bước niềm tin dẫu cho không gian đôi đường cách trở. Dù ở đảo hoang hoang hay vật vờ trên muôn lượn sóng dữ thì niềm tin vào lòng chung thuỷ vẫn sắt đinh(-) Lời yêu thương gói ghém suốt cuộc đăng trình nuôi tình yêu bất diệt hy vọng ngày đoàn tựu. Có ngờ đâu ngày tương pHùng hội ngộ, là nhát dao rạch nát trái tim mình.


THẢO MI : (Nói)Em không biết nói gì hơn là xin anh hãy quên em đi và hãy coi như em như người đã chết (khóc)
SƠN : Trời ơi…tôi biết phải làm sao đây? Xử sự như một người có trái tim chan chứa yêu thương, hay vô tâm trừng phạt em như một người phản bội?Không… em vẫn là Mi của anh ngày xưa, người con gái mà anh hằng yêu thương say đắm.


THẢO MI : Em không còn xứng đáng với anh, vì em đã làm tan vỡ trong anh hình ảnh một người yêu hoàn mỹ.
LONG : (Ngoài đi vào cất tiếng gọi) Mi ơi, Em đâu rồi…(Hốt hoảngKhi nhìn thấy Sơn)…Trời ơi…Anh Sơn…(Nhạc dằn)Anh vẫn còn sống đây hay sao anh Sơn?
SƠN : Đúng vậy!Tôi là Sơn đây.Tôi vẫn còn sống tôi rất vui mừng khi thấy cậu bình an trở về, còn cậu chắc cậu không mong muốn khi nhìn thấy tôi, có phải cậu muốn cho tôi bỏ thây ngoài biển cả(Nhạc dằn)


LONG : Anh Sơn, kể từ khi chiếc tàu bị chìm ngoài biển khơi, Em thật không ngờ gặp lại anh ở đây…Cám ơn Trời đất cuối cùng anh đã thoát nạn.
SƠN : Thế ư? Đó là những lời nói chân thật của cậu sao?Vậy mà tôi
Cảm nhận ra một điều khác. Cái điều bí mật mà dường như cậu đang cố tình che giấu tôi?


LONG : (Lúng túng)Không…Anh Sơn, Em tuyệt đối…
SƠN : (Nắm lấy cổ áo Long)Các người định lường gạt, qua mặt tôi
mãi đến bao giờ?
THẢO MI : Anh đã về đến, hôm nay em cũng muốn nói rỏ với anh một
chuyện.
LONG : Anh Sơn….sự thật là…chúng tôi nghĩ anh không bao giờ trở
về nên ...em…mới...
SƠN : (Tát vào mặt Long)Khốn nạn cậu là thằng bạn tồi, một thằng bạn vô liêm xỉ. Cậu mong muốn tôi chết ngoài biển xanh…


KIM TIỀN BẢN


Để cho cậu rãnh tay mà tính chuyện
Từng là bạn tốt của nhau
Đối xử như vậy hay sao
Hồng đối với tôi
Là tình yêu cũng là niềm hy vọng


Sao cậu nở vô tâm
Cướp người yêu của bạn được chăng
THẢO MI : Sơn ơi hãy dằn lòng
Mà nghe lời em tỏ phân
Chuyện đổi dạ thay lòng là do tại nơi Em
Chứ tình cảm của hai anh


Trước hay sau vẫn Nguyên vẹn
Em thật chẳng đáng ra chi
Đừng mất hoà khí với nhau(Dứt)
SƠN : (Nói)Thôi cô đừng biện minh nữa, cô đã lừa dối và phản bội
Tôi, tôi đã lầm về con người thật sự của cô, cô là người chẳng
ra gì hết.
THẢO MI : Em thừa nhận, em đã không thủy chung để mình lại rơi vào một tình yêu khác.


LONG : Anh Sơn, Anh không có quyền nói những điều ấy với Thảo Mi
Vì từ lúc hay tin anh gặp nạn, Mi chỉ muốn chết theo anh thôi.
SƠN : Tại sao tôi không có quyền?Nếu cô là người con gái đoan trang thì đâu vội chấp nhận người đàn ông khác.
LONG : Anh làm sao hiểu được tình hình xẩy ra trong lúc đó.
THẢO MI : Anh Long anh không nên bào chữa cho em nữa, một ngày nào đó anh sẽ hiểu em lúc ấy thì mọi chuyện đã qua đi. Sơn, Dù sao em cũng mong rằng, rồi anh sẽ tìm được người con gái khác xứng đáng. Còn em xin lỗi anh, em không xứng.


LONG : Anh Sơn, tất cả mọi lỗi lầm là do em gây ra, Em không mong được anh tha thứ, chỉ xin anh đừng oán trách Thảo Mi...
SƠN : Hai người qủa là tâm đầu ý hợp, một lòng bênh vực cho nhau, chính các người đã nhẫn tâm xô đẩy tôi vào con đường
đoạt tuyệt, Tôi …tôi phải trả thù để xua đi nỗi nhục ...Hay một mình âm thầm đau khổ, để cho các người hạnh phúc bên nhau.Các người hãy nói đi tôi lên làm gì đây?
THẢO MI : ( Khóc)Sơn ơi, oán hận gì xin hãy để mình em lãnh chịu cho dù đựơc chết dưới tay anh, em cũng mãn nguyện vui lòng …
VỌNG CỔ(CÂU4)


SƠN : Trời ơi…một là tôi giết cả hai cho đôi tình nhân ngàn năm bên nhau hạnh phúc, Còn hai là tôi phải quay lưng ngoãnh mặt lầm lũi bước đi cho mảnh tình si bóp nát trái tim mình…


Cay đắng nào hơn cho đoạn cuối một cuộc tình…
Từ cõi chết tôi trở về với xác thân Nguyên vẹn, ngỡ ngày gặp lại sẽ bôi xoá hết thương đau(-)Có ngờ đâu người rẽ lối chia đôi vậy mà chiếc áo ngày tiển đưa tôi vẫn trân trọng gìn giữ, sao người nỡ đan tâm phá tan giấc mộng, vội vã đổi thay vứt bỏ tấm chung tình…
CHIÊU QUÂN


THẢO MI : Ôi tiếng lòng… người oán giận
Buông những lời đắng cay sâu nặng
Như ngàn lưỡi dao bén nhọn
Đang cắm sâu vào trái tim hồng
Duyên lỡ làng sum hợp hay ly tan
Mà hai mảnh tình cay nghiệt


Phải làm sao cho vẹn cả đôi đường
LONG : Người trở về như trong giấc ngàn du
Duyên tình trái ngang
Xin trả người về với người xưa
Hãy nối lại tơ duyên
SƠN : Trả người xưa về với kỷ niệm
Nghe chua xót não nề
Duyên tình sầu hoá oán hận ngút trời cao
(dứt)


THẢO MI : (CÂU6)Phải chăng tình oan nghiệt báo trước một ngày ly biệt, trong ba người ai là kẻ phải ra đi, cả hai người đều xứng đáng với tình yêu, trong tình bạn càng thấm sâu nhân Nghĩa, Chỉ có em là người gây ra mọi lẽ, nên cả hai đau khổ chỉ vì một chút hồng nhan, Để khép lại hai mảnh tình dở dang. Em xin nhận lãnh đau thương cho ven chữ công bằng.
Đừng ai nói thêm dù ngọt ngào hay cay đắng, để cho em yên bình chọn thanh thản một lối đi, chữ tình thay chữ từ ly, đau thương rồi sẽ nhạt nhoà theo tháng năm.
LONG : (Nói) Mi… Em định làm gì?đừng quẩn trí đi vào con đường tuyệt vọng, đừng để cho anh thêm một lần đau khổ vì em.
SƠN : Hai người hãy bên nhau đi tiếp quảng đường hạnh phúc tôi mới là người phải ra đi, vì hạnh phúc không dành cho kẻ thứ ba...


THẢO MI : Đừng ai nói thêm lời nào nữa cả. Em đã biết con đường nào mình phải đi...
LONG : Anh xin em đừng suy nghĩ nông cạn, đó không phải là sự giải
quyết êm đẹp cho cả ba người.
SƠN : Đừng ai vì chuyện nầy mà trở nên khó xử, hãy coi như tôi đã , chìm sâu dưới lòng đại dương và chưa bao giờ tôi trở lại nơi này(Định bỏ đi)


THẢO MI : Không!Em là kẻ phải ra đi, vì kẻ gây ra giông bão thì phải
nhận lấy bão giông…vĩnh biệt(chạy đi)
LONG : Không… Mi ơi… Mi …(Chạy theo)
SƠN : Mi…. Mi …Trời ơi…(Xót xa đau khổ)


CHUYỂN CẢNH


CẢNH 18 : NGOÀI ĐƯỜNG PHỐ


Bóng đêm bao phủ một màu đen ảm đạm Mi ôm mặt bỏ chạy ra ngoài bỗng có chiếc xe chạy tới sát bên Mi.Tư thẹo trong xe vội bước xuống mở cửa đẩy Mi lên, Mi la hoảng.
THẢO MI : Các ông là ai, mau thả tôi ra?
TƯ THẸO : Cô Mi, mau lên xe, bằng không thì lưỡi dao này nó không vị tình cô đâu,lẹ đi..
THẢO MI : (Hốt hoảng)Bỏ tôi ra, Bỏ tôi ra.
TƯ THẸO : Nếu cô còn la hét, buộc lòng tôi phải giết cô.
THẢO MI : (Run sợ)Các ông là ai? Tại sao lại bắt tôi?
TƯ THẸO : Cô yên tâm, chúng tôi không hại cô đâu…lên xe mau đi…


THẢO MI : Buông tôi ra…buông tôi ra….
TƯ THẸO : Câm miệng ngay…lên xe…lẹ lên…(Ép Mi vào xe hơi…đóng sầm cửa lại, xe rồ máy bon bon chạy về hướng ngoại thành…)
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 19 : VŨ TRƯỜNG SANG TRỌNG
Sơn tìm đến quán rượu để mượn rượu giải sầu, ánh mắt Sơn đang chìm sâu trong cốc rượu vẻ mặt U sầu buồn thảm chợt thấy một giọt lệ từ từ tràn ra khóe mắt Sơn.


SƠN : Mi ơi, anh không còn một chút nghị lực nào nữa rồi, Em có biết tâm trạng của một người bị phản bội đau xót như thế nào không? Những ngày sống ngoài hải đảo không phút giây nào anh không nhớ đến em, vậy mà bây giờ em đã xa anh, anh đã mất em thật rồi ? Trời ơi, Nếu biết phải đối diện với hoàn cảnh bạo tàn, thà vĩnh viễn tôi ở ngoài hoang đảo…


LIÊU GIANG


Mi ơi đây là lần sau cùng…
Anh sẽ ra đi không trở lại nữa bao giờ
Dù cảnh cũ người xưa vẫn bên lòng
Dù chỉ một lần về lại để thăm em


Ngày mai anh sẽ cất bước dời chân
Ra đi trong lặng lẽ âm thầm
khắc khoải đau buồn để nhớ về Em
Anh chỉ mong muốn nhìn thấy một ảnh hình
Anh yêu thương suốt cả cuộc đời
Dù cho biển cạn đá mòn


Tình yêu ấy không phai
SƠN : (Nói)Tại sao tôi lại tỏ ra ghen hờn, tức giận, khi hai người họ thật lòng yêu thương nhau, tôi nên chúc phúc cho họ, Mi ơi, Anh là một thằng đàn ông ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình mà không thấu hiểu nỗi lòng em xót xa. Xin em hãy tha thứ cho anh, Anh làm như vậy chẳng qua là trong lúc buồn giận…đau khổ...Anh hối hận lắm rồi tha thứ cho anh em nhé…(Say gục xuống bàn…)


CẢNH 20 : TRƯỚC CỬA VŨ TRƯỜNG


Long từ trong xe taxi bước xuống trả tiền, vội vã đi vào trong quán để tìm kiếm Sơn…Long đi lại bên Sơn
LONG : Anh Sơn, chỉ vì chuyện tình cảm đỗ vỡ mà anh tìm đến nơi đây để hủy hoại đi đời mình hay sao?
SƠN : (Vụt phát ra cười khanh khách, sau đó ngừng cười)Cậu đến rồi Sao?có phải cậu muốn tận mắt nhìn thấy sự thất bại đau thương của tôi như thế nào có phải vậy không?
LONG : Anh Sơn, Em hoàn toàn hối hận đã để cho sự việc đáng tiếc xẫy ra...
SƠN : Cậu không cần thiết phải giải bày gì cả, tất cả chỉ là định mệnh, thôi cậu...Tôi hận mình tại sao không chết đi cho rồi. Trở về đây làm gì cho mọi điều xáo trộn…


LONG : Không, Mi vẫn còn đó, vẫn yêu anh.
SƠN : Nếu Mi còn chờ đợi tôi, tức là còn yêu tôi...Nhưng...
LONG : Anh đã hiểu lầm rồi,thực tế khi nghe tin anh chết, cô ấy chỉ
muốn chết theo anh, Em đã an ủi cô mỗi khi cô tỏ ra nhớ đến
anh, Cô đã đem cả cuộc đời thương anh.


SƠN : Cậu cũng yêu Mi chứ?
LONG : Anh Sơn, thật sự em cũng yêu Thảo Mi, Em yêu từ lâu lắm rồi, nhưng em đã giữ kín chuyện tình cảm này không thố lộ cùng ai.
SƠN : Cậu yêu cô ấy một cách cao thượng, còn tôi, tôi chỉ là người
tầm thường.Tôi đã sai rồi, đúng ra tôi không nên trở về đây,chỉ làm cho cả ba chúng ta trở nên khó xử.
LONG : Anh nói sai rồi, phải nói anh yêu Mi còn hơn cả em nữa, hai chúng ta đừng biến Thảo Mi thành vật hy sinh. Chúng ta nên bình tỉnh để tìm ra cách giải quyết vấn đề, có trách nhau cũng không ích lợi gì. Em đã đi tìm Mi khắp nơi, nhưng không biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu?


SƠN : Tôi cũng đi tìm rất nhiều nơi, Nhưng vẫn không có tin tức của
Mi chỉ có bãi cát dài và tiếng gió vi vu thổi.
LONG : Anh nói vậy Nghĩa là sao?Em không tin mình không gặp cô ấy. Anh Sơn có thể cô ấy đang lặng lẽ khóc một mình ở một nơi nào đó chăng?
SƠN : Cậu không nên hoảng hốt nên như vậy, khi ông trời đã tạo ra nghịch cảnh, chắc hẳn ông ấy có cách sắp bày, cậu nên bình tỉnh mới mong tâm mình sáng suốt.


LONG : Anh Sơn…Em khẩn thiết xin anh…vì sự sống của Mi mong anh nghĩ lại…Hãy vì tình bạn của ba chúng ta…mà xử sự cho trước sau vẹn toàn…
TRƯỜNG TƯƠNG TƯ(LỚP3)


Chuyện vừa qua…
Mong anh hãy-tha thứ cho người
Đau thương qua rồi-nối lại mối duyên xưa
Mừng ngày đoàn viên chúc hai người hạnh phúc
Em không thể nào nghĩ đến chuyện mai sau
SƠN : Nhưng trong chuyện tình yêu
Đâu thể là hàng thừa của buổi chợ trưa
Cậu an tâm vì hạnh phúc của hai người
Tôi không phải là kẻ độc ác vô nhân(dứt)


TRƯỜNG TƯƠNG TƯ(LỚP1)


Nếu yêu thương Thảo Mi....
Nên chăm sóc cho vẹn tròn
Tình buồn đã phôi phai
Rẽ vào ngõ tối chia hai
Không còn vương vấn-


Vì tình làm đau khổ nhiều hơn
Nên tôi chọn rồi một lối đi-
Thanh thản trong lòng vẹn cả hai
LONG : Anh bỏ ra đi
Gởi lại người tình cho bạn tri âm
Nhưng hỡi ơi hạnh phúc sẽ ngọt ngào
Hay Em suốt đời phải hứng chịu đắng cay(dứt)


SƠN : (Nói) Tình yêu đã trở thành qúa khứ, mong sao cô ấy được hạnh phúc đó là ước nguyện của tôi.
LONG : Sự rộng lượng tha thứ của anh, làm cho em thấy vơi bớt đi phần nào tội lỗi.
SƠN : Hãy cố mà quên đi chuyện buồn trong dĩ vãng, hai người hãy nắm tay nhau tiếp tục đi hết con đường trần.
LONG : Nếu Mi nghe được những lời anh vừa nói, hẳn là cô ấy sẽ rất vui, vì đã được anh thứ tha.
SƠN : Rồi đây Mi cũng sẽ hiểu được tấm lòng của tôi và sẽ chấp nhận vui vầy bên cậu.
LONG : Dù sao thì sự an nguy của Mi vẫn là điều quan trọng trước tiên, còn lại những chuyện khác để sau này hãy tính. Bây giờ mình chia nhau đi tìm cô ấy đi anh.


SƠN : Ờ…Mình đi cậu…(Hai người cùng đi )
CHUYỂN CẢNH


CẢNH 21 : CĂN NHÀ XIÊU VẸO NƠI HOANG VẮNG
Bọn tội phạm đã dung để giam giữ con tin, Chiếc xe dừng lại tư thẹo bước xuống mở cửa


TƯ THẸO : (Xuống mở cửa)Cô Mi, Mời cô xuống xe
THẢO MI : Đây là đâu? Ông đưa tôi đến đây làm gì?
TƯ THẸO : (Đẩy Mi đi về phía trước)Cô hãy theo tôi đi vào bên trong thì sẽ được rõ.
NGHĨA : (Nghĩa vừa nhìn thấy Mi vội nở nụ cười…)Ô Kìa, Em Mi, không ngờ chúng ta lại có dịp gặp lại.
THẢO MI : Anh càng ngày càng to gan, coi thường luật pháp anh bắt cóc tôi đến đây với dụng ý gì?


NGHĨA : (Cười)Ước mong em lấy anh, bằng lòng làm vợ anh chỉ có thế thôi.
THẢO MI : Anh là một tên bất lương, là cặn bã của xã hội đừng hòng tôi lấy hạng người như anh,
NGHĨA : (Tức giận)Im miệng lại, trước sau gì em cũng sẽ là vợ của anh thôi.
THẢO MI : Nếu anh còn quấy rầy, tôi sẽ đi báo cảnh sát.


NGHĨA : (Cười giễu cợt)…Cô muốn cảnh sát bắt nhốt tôi à?Cảnh sát bắt được tôi cô cũng sẽ bị tôi giết chết thôi.
THẢO MI : (Cười tự tin) Luật pháp công minh, giết người phải đền mạng. anh giết tôi Nghĩa là anh tự kết liễu đời mình.Tôi khuyên anh hãy mau thức tỉnh lại đi.


NGHĨA : Thức tĩnh…(Cười ngạo nghễ) những lời nói đó dành để cho cô. Tôi đã nói chân thật là tôi yêu cô. Tôi yêu cô, suốt đời yêu cô. Cô nên thức tĩnh đi…thức tĩnh đi…
THẢO MI : Anh mà cũng có trái tim sao, tôi nghĩ anh chỉ có dã tâm thôi chứ.


NGHĨA : Đúng vậy, tôi cũng cần nói rõ, tôi là dân anh chị ở đây, cô nên biết chung quanh đây điều có đàn em của tôi, không ai có thể tìm đến đây cứu cô được đâu.


THẢO MI : Không có chuyện gì xấu xa trên đời mà anh từ bỏ, anh thiệt là ghê tởm đáng khinh.
NGHĨA : Cứ chưởi đi, vì cô là người tôi yêu nên lời đắng cay của cô tôi nghe êm dịu như bản nhạc tình vu vương rất tuyệt(Cười)


THẢO MI : Anh hãy bỏ dao xuống đi, anh tỏ tình với một cô gái chân mềm tay yếu bằng thứ dao búa đó sao?
NGHĨA : Chỉ cần em đồng ý lấy anh, anh sẽ làm theo ngay những gì em mong muốn.


THẢO MI : Anh đừng có nằm mơ.


NGHĨA : Anh đã bày tỏ nỗi lòng của anh cho em hay rồi, anh yêu em.
THẢO MI : Anh Nghĩa,tình cảm của một con người đòi hỏi phải hai người yêu thương nhau, Nhưng tôi không thể nào chấp nhận đi lấy một người như anh. Mong anh đừng làm khó dễ tôi nữa.
NGHĨA : (Trở giọng năn nỉ )Em đâu có biết, em đâu có hiểu nổi khổ của anh, mỗi khi nghĩ đến em, anh đau khổ đến chừng nào, tại sao em lãnh đạm thờ ơ trước tấm chân tình của anh…Mi ơi…anh thầm nuôi hy vọng…


NẶNG TÌNH XƯA


Một ngày không xa
Em suy nghĩ lại chấp nhận tình anh
Thời gian như gió qua mành
Sao em cứ mãi vô tình
Để cho anh khổ đau tuyệt vọng


Chút duyên hờ lỡ mộng trăm năm
Tình yêu thương như suối nguồn vô tận
Mà không bao giờ trở về được biển xa
THẢO Mi : Chuyện tình yêu sao lừa dối con tim
Khi tâm hồn đã trao về kẻ khác


Đâu thể nhận lời tha thiết của anh
Ngỡ rằng anh sẽ hiểu được
Cảm thông với người chân thật
Suy nghĩ lại không oán hận
Nhưng đâu ngờ sự thể xẫy ra


Giở trò hèn hạ mưu cầu tình yêu
Xưa nay có ai lạ gì
Quyền uy không khuất phục lòng người


VỌNG CỔ(CÂU4)


NGHĨA : Dẫu biết rằng quyền uy và trái tim không thể vì tình yêu mà đến chung một điểm hẹn, nhưng giờ đây…anh đang chơi vơi bên bờ vực thiện ác… xin em hãy bình tâm nghĩ lại đừng để bàn tay kẻ cuồng si dấy thêm máu hận oan tình…
Hãy yêu anh, mình cùng nhau xây dựng gia đình…


Anh sẽ dừng chân trước sóng đời cuồng nộ, gột rữa lớp bụi gian hùm cho ngời sáng tương lai(-)Anh đang đứng bên ranh giới tối tăm chỉ trong khoảnh khắc là định phân thiện ác, đừng xô đẫy anh vào con đường không lối thoát, và tình yêu cũng nát vụn bởi căm hờn.


THẢO MI : (Dặm)Tôi khuyên anh đừng tiếp tục gây thêm tội lỗi, hãy can đảm mà ra tự thú luật pháp cũng sẽ khoan hồng cho anh.
NGHĨA :(Dặm)Anh không cần em giáo huấn, hãy ngoan ngoãn chấp nhận làm vợ anh, nếu bằng không thì đừng trách anh hạ thủ không lưu tình.


THẢO MI :(Câu5 Dứt hò)Tôi đã chọn trước sau không dời đổi, người không yêu thương sao chung bóng chung hình…
Thà tôi đành cam nhận bất hạnh về mình…


Nếu phải chết vì con đường mình đã chọn, âu đó cũng là do định số mà thôi(-)Trước khi anh bước qua ranh giới tối tăm hãy an định tinh thần nghe lời em phân tỏ. Oán hận đau thương chỉ làm ta u tối, càng lún sâu vào tội lỗi của con người.
NGHĨA : (Bực tức)Thôi đủ rồi ! Đừng ở đó mà dạy khôn bằng những
câu nhân nghĩa, chưa đạt mục đích thì thằng Nghĩa nầy chưa chịu buông tha…


PHÚ LỤC


Đừng ba hoa nhiều lời cho thêm mệt
Một khi xuống tay là không ân huệ
Vì Nghĩa tình nên tôi đã nương tay
Vậy mà không nghe lẽ phải điều hay
Chờ lúc muộn màng không thay đổi được đâu
Tiếc cho người chỉ mù quáng vì yêu
THẢO MI : Tôi đã quyết định rồi
Đừng nhiều lời hăm doạ cho mất công


Muốn chém giết gì thì cứ ra tay
Chớ đừng hy vọng tôi sẽ đổi thay
NGHĨA : Chốc lát nữa thôi cô sẽ được toại nguyện
Con đường bằng phẳng sao chẳng chịu đi
Sỏi đá gập ghềnh tự chọn chông gai
Thiệt là dạy khờ nên chuốt hoạ vào thân(dứt)


THẢO MI : (Nói)Anh Nghĩa, trước tấm chân tình của anh làm tôi cảm động.sự thật trong thiên hạ thiếu gì những người con gái xứng đáng làm vợ anh hơn tôi.
NGHĨA : (Cười điểu giả)Anh đã nói rất rõ ràng, em không chịu làm vợ anh, chuyện gì xẫy ra đừng trách
THẢO MI : Có giết thì giết đi đừng ở đó mà nói lôi thôi, đồ hèn…
NGHĨA : Hừ…Tôi đã cho người tìm chồng cô để thương lượng, bằng không tôi đã giết chết cô từ lâu rồi.

THẢO MI : Đừng, Tôi xin anh đừng bao giờ làm hại đến anh ấy.
NGHĨA : Không thành vấn đề, tôi chỉ cần có tiền thôi…Ok?Nhưng nếu nó không mang đủ một trăm triệu đến thì chừng đó tao sẽ giết chết hết cả bọn bây.


THẢO MI : (Tát vào mặt Nghĩa)Đồ hèn…Có gan thì giết tôi đi…Đừng lấy tôi ra uy hiếp chồng tôi.
NGHĨA : (Tát túi bụi vào Mi)Con Quỷ cái…Tiền tao chưa lấy được chứ đáng giá gì cái mạng quèn của mầy…bây đâu trói lại cho tao…
THẢO MI : Thả tôi ra…bớ người ta…bớ người ta…Quân tàn ác…


NGHĨA : (Cười sặc sụa)La nữa đi… chưởi nữa đi…lôi nó vào trong trói lại dần cho nó một trận.…(Cười lớn, tư theo lôi Mi vào trong..)
đánh đập thình thịch, hoà cùng tiếng la hét của Thảo Mi…)



CHUYỂN CẢNH


CẢNH 22 : TRƯỚC SÂN NHÀ THẢO MI
Cửa đóng, một phong thư nhét hờ bên cửa sổ…Sơn vào…


SƠN : (Gọi) Mi ơi Mi…sao lạ vậy kìa…tìm khắp nơi không gặp…đã xẫy ra chuyện gì…(Bực bội đi qua lại, bất chợt nhìn thấy phong thư) Một lá thư…thư gì vậy kìa …gởi cho ai đây…(Mở ra đọc,nhạc hồi họp…) Ông Hùng, Sơn….Tôi biết hai ông nóng lòng muốn biết tin tức cô Mi, hai ông đừng quá lo lắng, tôi hứa sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, và sẽ trả tự do cho đến khi nào, hai ông mang đủ số tiền một trăm triệu đồng, đến chuộc cô ấy nơi điểm hẹn…(Nhạc dằn)Trời ơi… Mi bị bắt cóc, làm sao bây giờ…(Đọc tiếp thư)Nhớ không được khai báo nhà chức trách, nếu cải lời chúng tôi không bảo đảm sinh mạng của cô ấy, chào hai ông…(Nhac dằn) Sơn cầm lá thơ, tinh thần hoảng hốt


LONG : (Cùng lúc Hùng chạy vào) Anh Sơn.
SƠN : Em về đến thật là đúng lúc, anh cho em hay một tin rất là quan trọng.
LONG : Chuyện gì đã xẩy ra?
SƠN : Nguy rồi Long ơi… Mi đã bị bắt, bọn bắt cóc đã gởi thư tống tiền…


LONG : (Hốt hoảng)Bắt cóc? Họ bắt Mi để làm gì ?
TÂY THI(LỚP3)


SƠN : Theo như lời trong thư nầy đây....
Hiện giờ em Mi đã gặp phải hiểm nguy
Cô ấy rơi vào tay bọn bắt cóc tống tiền
LONG : Trời ơi làm sao cứu cô ấy thoát nạn
Bọn bắt cóc tống tiền sẽ làm chuyện bậy bạ
Tìm cách nào đây để giải cứu ngay bay giờ


SƠN : Cậu hãy bình tâm nghe lời tôi sắp bày
Giải cứu em tức thời tôi sẽ hoạch định ngay


LONG : (Nói)Anh Sơn, hẳn giờ này Mi chắc đang bị bọn người xấu tra tấn đánh đập, Em lo sợ lắm .
SƠN : Chúng ta không để cho kẻ tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không cho hắn ngồi tù thì luật pháp để làm gì?
LONG : Theo anh chúng ta nên đối phó với bọn người này như thế nào?
SƠN : Tôi vờ đem theo tiền đến gặp bọn chúng và tìm cách kéo dài
thời gian, cậu bình tĩnh bí mật báo cho nhà chức trách…


XUÂN TÌNH


Nói rõ nội dung lá thư chúng yêu cầu
Địa điểm nhận tiền và số bạc là bao nhiêu
Họ sẽ tìm ra chân tướng kẽ cầm đầu
Từ đó họ sẽ có phương cách hoạch định
Biết người biết ta sẽ hốt gọn bọn nầy
Cậu hãy bình tâm đừng quá hãi Hùng


Lộ vẽ bất thường thì kế hoạch sẽ tiêu tan
LONG : Em hoang mang vì việc nầy rất hệ trọng
Bọn chúng ranh ma liệu trước một nước cờ
Chừng đó tánh mạng cô ấy khó bảo toàn
Sự việc lỡ rồi không sữa sai kịp đâu


Hay là theo em không nên báo nhà chức trách
Vì trái ý chúng là nguy hiểm vô cùng
Mình cứ mang tiền cho bọn chúng là xong
Việc trước tiên là cứu một mạng người


SƠN : Cậu hãy nghe tôi làm đúng y như kế hoạch
Ngoài việc cứu con tin
Phải tóm luôn bọn tống tiền
Nếu không thì mọi việc sẽ thêm phiền


Ai biết chắc rằng
Chúng không làm khó những lần sau(Dứt)
LONG : (Nói)Vậy bây giờ anh tính sao?


SƠN : Báo cảnh sát. Tố giác kẻ bất lương(Nhạc dằn)
LONG : Anh quyết tâm báo cảnh sát à?Hay là chúng ta cho hắn một trăm triệu đi, bọn chúng chỉ cần tiền thôi anh.
SƠN : Em cho nó một trăm triệu,hẳn rồi sẽ có những lần kế tiếp bọn
người này rất xảo quyệt ta không nên bị khuất phục bọn chúng một cách dễ dàng như vậy được.


LONG : Nếu làm theo kế hoạch của anh rủi bị bại lộ em sợ Mi sẽ gặp nguy.
SƠN : Đừng lo, Một khi chúng ta báo cho nhà chức trách biết yêu cầu họ bảo vệ chúng ta.


LONG : Nhưng,
SƠN : Đừng nhưng gì hết, đối với những con người làm toàn chuyện ác này, đừng bao giờ bao dung cho bọn nó


LONG : Vậy còn anh thì sao ?


SƠN : Anh sẽ trực tiếp đi gặp bọn chúng, cậu đi báo cho cảnh sát hay các phương án đấu tranh với bọn người này Cảnh sát họ sẽ tính toán rất kỹ cậu yên tâm đi.


LONG : Nhưng anh một mình đi gặp bọn chúng, em thấy nguy hiểm lắm.
SƠN : Làm như thế tránh khỏi bọn chúng nghi ngờ, mình cùng phối hợp với cảnh sát bắt trọn ổ bọn chúng.
LONG : Anh nghĩ cũng rất chu đáo, nhưng anh cũng phải nên cẩn thận nhé.
SƠN : Chúng ta nhân dịp này mà trừ diệt hết bọn người xấu, Hầu đem lại cho người dân lương thiện có một cuộc sống bình an


LONG : Nếu cứu được em Mi an toàn trở về nhà thì chúng ta nhất định sẽ vui vẻ.
SƠN : Theo anh, thì em hãy đi ngay đi.
LONG : Dạ em đi đây…(Bỏ đi...)
SƠN : (Khấn nguyện)Con cầu nguyện trời đất, độ cho mọi sự việc
được bình an…


CHUYỂN CẢNH


CẢNH 23 : CĂN CHÒI XIÊU VẸO NƠI HOANG VẮNG
Nghĩa cho vài đàn em, kẻ cầm dao người cầm gậy đứng ở ngoài cửa …


TƯ THẸO : (Tư Thẹo vừa thấy Sơn đến liền hỏi) Ông không báo cáo cảnh sát chứ?
SƠN : Tôi chỉ đến đây có một mình
TƯ THẸO : Nếu ông đi báo cảnh sát thì các người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây.
SƠN : Hiện giờ Mi đang trong tay các ông, dù tốn bao nhiêu cũng không sao, Miễn cô ấy bình an là được rồi.


TƯ THẸO : Tốt! Nếu có cảnh sát bao vây thì đừng trách giang hồ sao không giữ lời hứa nghe chưa, tiền đâu đưa tao kiểm tra trước đã.(Nhạc dằn)
SƠN : Tôi muốn nhìn thấy Mi được bình an, tôi sẽ giao tiền cho ông ngay thôi.
TƯ THẸO : Mày đã vào đến sào huyện của bọn tao, tốt hơn hết là hãy làm theo những gì chúng tao nói, bằng nghịch ý hậu qủa ra sao chắc là mày cũng đã đoán ra được rồi.


SƠN : Tôi muốn được nhìn thấy cô, Nếu lỡ các ông thủ tiêu cô ấy rồi thì sao?
TƯ THẸO : Yên tâm, đại ca tao đang chăm sóc cô rất cẩn thận Đi theo tao.
SƠN : (Theo gã đeo kính vào trong) Mi đâu ?
TƯ THẸO : Bây đâu cho xem hàng…(Một tên đưa Mi ra)
THẢO MI : (Vừa thấy Sơn vội kêu lớn)Anh Sơn…Cứu em anh Sơn…anh Sơn…


NGHĨA : (Chạy ra)Mẹ nó, bộ muốn chết hay sao, tao dặn mầy bao nhiêu lần rồi, đừng kêu la vô ích, không ai cứu đựơc mầy đâu Chỉ có tiền, tiền mới cứu được mầy thoát chết.
SƠN : Đừng sợ, Hắn không thể làm gì em đâu.
NGHĨA : Hừ, Nếu mày không đưa ra một trăm triệu, thử coi tao có giết nó chết hay không?
SƠN : Được, một lời hứa các ông hãy thả cô ra tôi sẽ giao tiền cho
ông ngay thôi.


NGHĨA : Mày đã trong tay bọn tao còn dỡ tính điêu ngoa, Đến bây giờ mà chưa chịu đưa tiền để chuộc lấy người(Rút dao ra)
THẢO MI : Chạy đi anh Sơn, bọn chúng sẽ giết anh...chạy đi…
NGHĨA : (Tát tai Mi) Câm Miệng…Bọn mày có còn cơ hội để rời khỏi
nơi đây không?
SƠN : Không được đánh cô ấy… mau thả cô ấy ra ngay…
NGHĨA : (Chỉ Sơn ra lịnh đàn em)Trói lại ! Mày đã phản bội lại lời hứa


Không có tiền mà dám đến đây giở trò, mày định qua mặt bọn ông có phải vậy không?…đồ ngu!(Đưa dao về phía cổ Sơn)
SƠN : Anh dám ngang nhiên bắt cóc con gái nhà lành để làm tiền, Con người đâu có thể đê tiện hạ cấp đến thế, Anh sẽ bị sự trừng trị của luật pháp sẽ xử tội anh.
NGHĨA : (Cười ngạo nghễ)Pháp luật ư? Luật pháp là ở trong tay bọn tao đây này, mày hãy quỳ xuống xin tao sẽ tha mạng cho mày.
SƠN : Với những hạng người như anh, tôi không bao giờ xin ân huệ
đâu.


NGHĨA : không đem tiền theo thì tao phải bắt buộc giết tụi mày để phi
tang thôi.
LONG : (Vào)Dừng tay, không được giết hại anh ấy…


XÀNG XÊ


Tôi khuyên anh đừng gây thêm tội ác đừng để đôi tay nhuộm thêm máu căm hờn…
Nước sông nào rửa sạch nhuốt nhơ
Đã làm con người thì phải biết đâu là thiện ác
Đâu phải gổ đá vô tri


Mà vô tâm như loài thú hoang dại
Giết đồng loại mình
Trời không dung đất sẽ không tha
SƠN : Nói chi điều nhân Nghĩa


Với một con người không có khối óc trái tim


Chỉ biết bạc tiền,
Chứ biết gì đến hai chữ Nghĩa nhân
Dù cậu có van xin
Cũng không thể nào rung động đến lương tâm


THẢO MI : Hai anh đã vì em
Không sợ hiểm nguy nhưng đến đây chuốt tai hoạ
Thân em có đáng gì mà hai người phải bận tâm
Em chết đi rồi là mọi chuyện kể như xong
Kẻ độc ác vô lương


Không còn con tin để mà hăm doạ
NGHĨA : Thôi câm Miệng ngay
Chúng bây quả là không biết điều
Tao ra điều kiện rồi


Không theo yêu cầu là chuốt hoạ vào thân(Dứt)
LONG : (Nói)Hãy thả anh Sơn và Mi ra tôi giao đủ số tiền cho ông.
NGHĨA : Chết đến nơi mà còn ra điều kiện, mầy định giở trò gì nửa đây, kẻ nào bội tín với thằng Nghĩa đều có kết cục không mấy tốt đẹp, thằng láo… mầy phải chết.(Nghĩa định đâm Long, Sơn giựt con dao của tên bên cạnh nhào tới định đâm Nghĩa, tên đàn em của Nghĩa thấy vậy liền đâm Sơn nhưng Long kịp chận lại nên trúng lưởi dao thế mạng cho Sơn…)


LONG : Anh Sơn tránh ra chúng nó giết anh…Anh Sơn…á…(Trúng dao lảo đảo…)
SƠN : Trời ơi…Long...cậu có sao không Long…
THẢO MI : (Hốt hoảng) Anh Long…Anh Long…(Cùng lúc nhà chức trách xông vào…)


N-C-TRÁCH :Tất cả đứng im! Tên Nghĩa và đồng bọn tất cả chúng bây đã bị bắt…đưa chúng nó đi…(Nghĩa và bọn bắt cóc tống tiền bị nhà chức trách còng tay áp giải đi)


SƠN : Long tại sao em lại lãnh trọn lưỡi dao mà chết thế thay anh?
THẢO MI : Anh không sao đâu, Anh ráng gượng em gọi xe cứu thương
Chở anh đến bệnh viện ngay.
LONG : Không còn kịp nữa đâu em…đừng khóc nữa…anh Sơn cũng đừng tự trách mình…khi em lãnh lưỡi dao oan nghiệt…là sự sắp bày của thiên định…


THẢO MI : Anh không được rời xa em, anh không thể bỏ em mà ra đi như vậy được, Em sống làm sao khi không còn có anh bên
Em…Long ơi(Khóc)
LONG : Đó là nhân quả là sự trừng phạt của trời cao vì chính tôi đã
Làm cho hai người đau khổ.


SƠN : Long ơi, Em đừng tự trách mình như vậy, em không có lỗi gì
hết tất cả mọi lỗi lầm điều do ở nơi anh…


LIÊU GIANG
LONG : Thảo Mi ơi, đây là lần sau cùng…
Mình cho nhau lời tha thiết mặn nồng
Kiếp nầy anh không trọn với em rồi
Sau cơn bão mà sóng đời vẫn cuồng quay


THẢO MI : Long ơi, xin anh đừng thốt nên tiếng lìa xa
Em sống làm sao khi mất anh rồi
Còn chút con khờ chưa kịp nhìn cha
SƠN : Trời ơi tôi nghe đất trời như vỡ vụn
Xót thương cho số phận bọt bèo
Trôi nổi giữa dòng đời


Cũng bị nhận chìm vì bão giông
VỌNG CỔ(CÂU4)
LONG : Trước lúc đi xa em có lời nhắn gởi, vì tình bạn ngày xưa hãy đùm bọc đứa con khờ…
Để mai sau nó cất tiếng khóc chào đời…
Như vẫn có tôi dêm ngày bên cạnh những lúc chơi trò làm chú rễ cô dâu(-)Ngày tháng êm êm đềm của tuổi ấu thơ sẽ sống mãi dù tôi không còn hiện hữu. Tình bạn sắt son ba đứa mình vẹn giữ dù có đi xa tôi cũng nhắm mắt ngậm cười.


THẢO MI : (Dặm) Anh Long, anh sẽ không đi đâu hết, anh sẽ sống mãi bên em và con, cả nhà mình quay quần hạnh phúc(Khóc)
SƠN : (Dặm) Trời ơi tôi nghe như trái tim mình tê buốt, ông trời cay nghiệt sắp bày chi cảnh trạng đau lòng.
THẢO MI : (CÂU5) Long ơi em nhớ mãi những ngày buồn đau quẩn trí, năm lần bảy lượt em không còn thiết sống ở trên đời…


Nên tìm con nước dòng sông gột rữa u sầu…
Anh đã vì em bao phen khổ cực, lo sợ bạn hiền nông nỗi quyên sinh(-)Anh đã cứu em thoát khỏi tử thần, thâm ân đó kiếp nầy em chưa đền đáp. Em vẫn sống mong chờ hạnh phúc đừng bỏ đi xa chia biệt bạn tâm đồng.


LONG : (Dặm)Mình đã tạo ra số phận, thì phải do mình gánh chịu số phận do mình tạo ra.


THẢO MI :(Dặm)Không!Chúng ta không đầu hàng nghịch cảnh, mình phải vượt qua số phận đau thương.
SƠN : (CÂU6)Ôi chua xót thay cho một cuộc tình, hạnh phúc chưa kịp hưởng nỗi buồn đã ập đến, Anh biết làm gì đây để chia sẻ nỗi đau mà em đang một mình gánh chịu, tại sao tôi không là người nhận lãnh cho con khờ có cơ hội nhìn cha. Một người bất hạnh đi xa trần gian còn lại đắng cay hai nỗi sầu


LONG : Giờ ra đi xin được thọ ân, nếu hai người giữ được lời nguyện ước. Hồn tôi có bay về Miền xa khuất cũng vui mừng biết hai người nối lại duyên xưa.
THẢO MI : (Xúc động)Anh Long, chính em đã hại anh, Em đã giết anh, em phải theo anh(Khóc)


LONG : Không phải lỗi tại em, hay tại ai cả chẳng qua là tại số anh
Như vậy
SƠN : Ông trời ơi, tại sao, trên đời này lại có chuyện không công bằng như thế này, người hiền lương như em sao lại phải chịu bất hạnh?


LONG : Đó là thiên ý.
THẢO MI : Không, Em không tuân theo thiên ý, mà em sẽ cải lại thiên ý, Em phải cứu anh(khóc)
LONG : Mi em, không nên qúa đau lòng vì anh, chúng ta sống trên đời không ai tránh khỏi cảnh sinh ly tử biệt đâu em.
THẢO MI : Chỉ cần anh cố gắng vượt qua, Anh nên nhớ chúng ta đã từng trải qua bao khó khăn mới có được ngày nay, vì đứa con của chúng ta anh hãy cố gắng để mà sống, anh có nghe em nói gì không Long ơi,


LONG : Anh Sơn, đừng vì cái chết của em mà đau thương.Nếu em còn sống thì cuộc tình này sẽ mãi là bi thương.Em đi rồi sẽ kết thúc một cuộc tình buồn này.
SƠN : (Bỗng dưng qùy xuống)Long ơi, Em đã chọn cái chết hy sinh đời mình để nhường hạnh phúc lại cho anh thâm ân này suốt đời anh ghi nhớ, bảo bọc cho con của em, chính là bổn phận của anh, Em yên tâm nó sẽ là con của chúng ta, nó sẽ được nuôi nấng đầy đủ dạy dỗ tử tế.
LONG : (Cầm lấy tay của Sơn và Mi bỏ lên nhau nói trong mệt nhọc)


Thảo Mi, Anh Sơn, Em xin chúc hai người …trọn đời …hạnh
phúc…(Chết)
THẢO MI : (Gào to)Không, Không, Anh không thể chết được(Nức nỡ)
SƠN : Long…Long ơi…Ngày trở về mình gặp nhau trong mừng vui hờn tũi…những tưởng số phận mĩm cười với em…được niềm vui hạnh phúc gia đình…nào ngờ đâu…Sau cơn bão, em phải đối mặt với cuộc đời cay nghiệt cướp mất đời em…chúc em ngàn đời yên giấc


THẢO MI : Anh Long vì con thơ em cần phải sống, Em nguyện suốt đời
yêu Anh…(Khóc)
SƠN : Mi em, Con người sinh ra đời, với những cảnh gặp gỡ, chia ly không ai có thể biết trước được. Mong em hãy bớt sầu khổ Chúng ta hãy lo chu toàn cho cậu ấy…Vĩnh biệt Long…người bạn yêu quý của tôi...
THẢO MI : Anh Long…Anh Long…( Mi ôm xác Long nức nỡ)


CẢNH 24 : HOẠT CẢNH NHẠC ĐỆM


Nghĩa Trang
Ngôi mộ của Long được đặt những bó hoa tươi thắm, mọi người có mặt nghẹn ngào không nói lên lời Như mặc niệm tiễn đưa người bất hạnh Mi nước mắt ràn rụa thay cho lời tiển biệt…Những hình ảnh vui buồn bất chợt hiện về.Hoàng hôn buông xuống….bản nhạc… Nghẹn ngào đổ dài…


(Nhạc)Mất anh rồi xa anh rồi hoa đã tàn nhụy đã phai…

HẾT














Kết bạn với Vũ Chí Thanh

Chào mừng bạn đến với Blog Tiếng Vọng Vô Thường của mình.

Follow him @ Twitter | Facebook | Google Plus

Nhận xét