Cung đàn tri âm



21:41 Thứ Ba, 15 tháng 11 2011
[http://vuchithanh.blogspot.com]
BÀI CA VỌNG CỔ
CUNG ĐÀN TRI ÂM
Tác Giả: Vũ Chí Thanh

 
NGÂM
Đàn ai ngân cung âm trầm não nuột
Gợi nỗi sầu lã tã giọt châu rơi
Khúc nhạc buồn tiếng hát cũng chơi vơi
Xin làm quà mọn kính dâng người vào thiên cổ.

 
PHỤNG HOÀNG
Trước bàn hương án xin thắp ba nén trầm hương...
Để tỏ lòng tri ân thành kính
Vọng tưởng vong linh của người quá cố
Với cả lòng thành cô đọng trong tiếng hát tiếc thương
Dẫu biết rằng chia ly kẻ ở người đi là định luật muôn đời
Hai nẻo âm dương ai không một lần nếm trải
Nhưng sao cõi lòng đau xót khi biết tin người đã ra đi 



Còn ở dương gian từ thuở ấu thơ cho đến phúc ly trần
Bao nhiêu ước mơ chắt chiu qua bao tháng năm dài
Bỗng quá hư vô khi người về nơi vô tận
Vĩnh biệt dương trần chia cách đến ngàn sau
Vào giấc thiên thu cô đơn dưới lòng đất lạnh
Trút bỏ thế nhân quên hết những ưu phiền
Còn biết gì đâu mà thương xót dỗi hờn

 
Lòng ngậm ngùi chia buồn bằng lời ca hoà cung oán cung thương
Ôi não nề luyến tiếc vấn vương
Nay đã xa cách rồi còn gặp nhau chỉ trong giấc chiêm bao
Xin gởi niềm đau cùng khúc bi ai réo rắc kính dâng người
Hoà theo khói hương bay về nơi xa khuất
Theo gió mây ngàn cho tâm hồn người được phiêu diêu.

 
VỌNG CỔ (CÂU 1)
Rồi ngày mai tiếng trống lùi xa bản đàn cũng dứt, hai nẽo âm dương đôi đường chia cách chốn trần gian vắng dạng một thâm tình...
Đau xót tiếc thương làm tắc lịm những nụ cười...
Có còn chăng một ảnh hình trong dĩ vãng vay mượn dương trần hiện hữu bấy lâu nay(-)Người đã hoàn thành một kiếp nhân sinh ngần khổ đau nơi cõi tạm đã nhiều. Nay đã hết rồi ngày tạo hoá gia ân nên xác thân người đành rời xa mãi mãi.

 
CÂU 2: Trải bao đắng cay ở cõi đời giả tạm, người quẳng gánh lo âu về ngưỡng cửa tiên bồng...
Lệ đưa tiễn người đi bằng dòng suối tự đáy lòng...
Xin kính dâng làm hành trang về nơi vô tận là chút quà ân tình an ủi lúc tiêu giao(-)Nơi tiên cảnh có muôn vạn vì sao là chốn hạ giới người thân rơi bấy nhiêu giọt lệ. Để tiếc thương một kiếp người khổ hạnh qua mấy vạn phong trần đã rũ bỏ hết niềm đau.

 
LÝ CON SÁO
Trong không gian khói trắng lượn lờ về đâu...
Đưa hồn về cõi thâm sâu
Hương toả bay xa tận mây ngàn
Phiêu du nơi chốn thiên đàng
Hồn thiêng người bay về nơi gió trăng
Bỏ nơi đây bao kẻ nhớ người mong
Biết bao giờ người quay về cố hương
Bên mái nhà xưa vùng bao kẻ thân yêu.

 
VỌNG CỔ (CÂU 5)
Làn khói hương tan nhạt nhoà theo sương đêm trường giá lạnh. Hình bóng người thân đã vào vô tận mà niềm tiếc thương còn đọng mãi ở dương trần...
Xin hãy ngủ yên một giấc say nồng...
Để tình thương của bao người thân thuộc trút hêt lệ sầu thấm đẫm vành tang(-)Ôi khoảng cách thâm tình gần gũi tấc gang mà sao không cầm được bàn tay không nói được lời triều mến. Có được chăng là nỗi đau vô bờ bến của những trái tim oặn thắt phúc xa lìa..

 
CÂU 6: Đêm dần tàn khói hương về nơi vô định, thời gian như ngưng đọng tiển biệt một người thân. Tận đáy lòng xin hát hát bản tri âm hoà vào cung bậc làm quà đưa tiển. Người ra đi trong âm thầm lặng lẽ kẻ ở cũng thổn thức với niềm đau. Cung đàn tri âm làm chút quà đưa tiển, mong hồn người phiêu diêu thanh thản chốn mây ngàn.

 
Chút lòng thành tri âm kính tặng quà nghĩa tình không phai nhạt theo tháng năm. Hồn người qua mấy núi sông tình thương ở lại trong lòng người thân yêu.
HẾT

VUI LÒNG CHO CẢM NHẬN:

Kết bạn với Vũ Chí Thanh

Chào mừng bạn đến với Blog Tiếng Vọng Vô Thường của mình.

Follow him @ Twitter | Facebook | Google Plus

Nhận xét