THƠ-CUỐI HOÀNG HÔN Tiếng Vọng Vô Thường 15.3.21 1 Comment

Mấy lâu rồi ta chẳng muốn làm thơ
 Khi xuân đến hửng hờ bên song cửa 
Hoa trần gian nở đầy vài hôm nữa
 Xuân Hạ buồn chen giữa tiết giao thoa 

Chợt đâu đây thấy hình ảnh co ro 
Xương gầy guộc xơ thân Cò cô lữ
 Xuân vui chăng trần gian già xuân nữ
 Gầy tảo tần đong đếm chữ cần lao 

Mẹ già ơi gánh nặng chốn nơi nao 
Tôi bất chợt nghẹn ngào trong gió lạnh 
Khóc người chăng...mưa không rơi không tạnh
Nén niềm đau canh cánh đọng xuân buồn

 Sức đã tàn hơi mòn chỉ treo chuông 
Già bó gối lần cội nguồn sự sống 
Bán tàn hơi nuôi dạ dày trống rỗng 
Tóc bạc màu xao động mấy đầu xanh 

Người bạc tiền thể như lá vườn chanh
 Kẻ túng thiếu đời trao dành đau khổ 
Xuân ơi xuân ban cho già một rổ 
Đắt hàng rau tết bớt khổ thân tàn 

Chẳng họ hàng không máu mủ vô can 
Sao xúc động lệ ràng mi rưng mắt 
Ta thương ta cũng đắng cay sấp mặt 
Hay thương người lây lất... cuối hoàng hôn
Kết bạn với Vũ Chí Thanh

Chào mừng bạn đến với Blog Tiếng Vọng Vô Thường của mình.

Follow him @ Twitter | Facebook | Google Plus

1 nhận xét :